Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vô Ý Dạy Dỗ - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-05-02 12:17:44
Lượt xem: 8,517

Tôi không biết rốt cuộc anh muốn làm cái gì.

Cũng may, sau khi biết anh dùng điện thoại của tôi để lừa bố mẹ về tung tích của tôi, không để cho bọn họ lo lắng, tôi cũng không còn gấp nữa.

Tạ Thầm vẫn đối xử với tôi rất tốt giống như trước kia, ngoại trừ việc n h ố t tôi lại.

Đồ ăn và quần áo đều dựa vào sở thích của tôi, thậm chí vì tôi không muốn bị n h ố t ở căn phòng ngay cả cửa sổ cũng không có, anh cũng để cho tôi có thể tự do hoạt động trong căn biệt thự.

Chỉ là ngày cưới của anh và Tang Ninh ngày càng đến gần, anh vẫn không có ý định để tôi đi.

Điều này khiến tôi giống như một con chim hoàng yến bị Tạ Thầm nuôi ở trong lồng.

Mà anh mỗi ngày còn rất tích cực chuẩn bị cho đám cưới của mình và Tang Ninh.

Vì vậy, việc anh đến gần càng khiến tôi trở nên chán g h é t.

Ban đêm, khi anh lại gần muốn ngủ ở bên cạnh tôi, tôi hét lên: “Tạ Thầm, anh có thể tránh xa tôi ra được không, anh có biết tôi chán g h é t anh đến nhường nào không?”

Tạ Thầm sững sờ, sau đó bắt đầu cởi từng món đồ ở trên người xuống.

Tôi sợ hãi bò xuống giường: “Tạ Thầm, anh sắp kết hôn rồi, anh làm chuyện này là có ý gì?”

Anh dường như không nghe thấy, động tác tay vẫn không dừng lại, cởi từng món đồ ở trên người xuống.

Tôi nào dám nhìn, nhắm chặt mắt muốn chạy ra khỏi phòng.

Nhưng cửa phòng khoá bằng mật mã, tôi không mở được.

Khi tôi nghĩ anh sẽ làm ra chuyện “cường thủ hào đoạt” nào đó.

Thì anh chỉ cố chấp mà bệ//nh ho//ạn, hèn mọn cầu xin tôi: “Cục cưng, nhìn anh một chút thôi, mấy năm qua anh đã tắm sạch, sẽ không còn bẩn nữa.”

Chuyện này khiến tôi cảm thấy chột dạ, nhưng anh sắp kết hôn với Tang Ninh rồi, bẩn hay không bẩn thì có liên quan gì đến tôi.

“Anh nên quan tâm tới việc Tang Ninh có để ý hay không.”

Nhưng lời nói của tôi lại khiến anh tức giận vô cớ.

Người vừa rồi vẫn còn hèn mọn cầu xin, ngay lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng mà hung ác.

Anh buộc tôi phải bỏ tay ra khỏi mắt, ép tôi phải nhìn anh.

“Anh là tất cả của em, sao lại không liên quan?”

“Anh d ơ b ẩ n thì em trừng phạt hoặc là g i // ế t anh đi.”

“Nhưng tại sao em lại chỉ muốn vứt bỏ anh, vốn dĩ em không yêu anh đúng không?”

Tôi bị tình trạng của anh làm cho sợ hãi, không còn nghi ngờ gì nữa, tinh thần của anh có vấn đề.

Nhất là khi anh nhét con d a o vào trong tay tôi, tôi càng tin tưởng chuyện này hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-y-day-do/chuong-11.html.]

“Cục cưng, trừng phạt anh đi.”

Anh cường ngạnh nắm chặt bàn tay cầm d a o của tôi để ở n.g.ự.c anh.

Anan

“Nơi nào bị người khác cắn qua, anh đều nhớ, chúng ta r ó c nó ra được không?”

“Tạ Thầm, buông tay ra, anh tỉnh lại đi.”

Tôi dùng sức muốn rút con d a o ra.

Nhưng anh vẫn khăng khăng cho là, tôi không tức giận, không trừng phạt anh, chính là không yêu anh.

Mũi d a o đã để lại một vết m á u ở trên da anh.

Màu m á u tươi đỏ thẫm khiến tôi vừa tức giận vừa lo lắng: “Đủ rồi! Những thứ này ban đầu đều là do em gây ra, anh không bẩn.”

Tôi đã tưởng tượng ra việc anh sẽ giận dữ rồi chất vấn tôi, tại sao lại làm như vậy.

Nhưng anh lắc đầu, không tin chút nào.

Tôi không kịp nghĩ sâu hơn tại sao anh không tin, chỉ muốn ngăn cản hành vi đ i ê n c u ồ n g của anh.

“Anh muốn em trừng phạt anh như vậy, vậy nơi nào đó của anh có phải nên c ắ t đi không?”

Anh sửng sốt một hồi, sau đó lại phụ hoạ: “Cục cưng nói đúng, nó bẩn quá, c ắ t đi cũng tốt.”

Nhưng trong nháy mắt, người vừa nãy vẫn còn mạnh mẽ bỗng nhiên lại như biến thành một người khác.

Hốc mắt đỏ bừng cầu xin: “Cục cưng, không c ắ t được không? Anh sẽ tắm sạch, em có thể khóa lại, anh có rất nhiều ổ khoá.”

Trong giây lát, tôi thực sự không nói lên lời.

Thấy tôi không nói gì, anh tiếp tục khóc cầu xin: “Anh còn chưa có được cục cưng mà, làm sao có thể c ắ t bỏ được.”

“Nếu muốn c ắ t có thể hoãn lại một năm không? Nửa năm cũng được… Ba tháng?”

Giới hạn của anh cứ rơi xuống từng chút một, giống như sợ tôi tức giận, anh nhắm mắt lại cắn răng nói: “C ắ t đi, chỉ cần cục cưng không g h é t anh là được.”

“Đủ rồi! Bây giờ ngay lập tức mặc quần áo lại, nếu không thì c ú t ra khỏi phòng.”

Anh nhận được lệnh, ngay lập tức mặc lại chỉnh tề.

“Cục cưng vẫn còn cần anh đúng không? Anh có thể ngủ ở bên cạnh giường em đúng không?”

Tôi không muốn để ý đến anh, vùi mình vào trong chăn.

“Cục cưng, ngủ ngon.”

Tôi nghe thấy bên cạnh giường truyền tới tiếng động, âm thầm phàn nàn bệnh của anh thực sự không hề nhẹ.

Có giường không ngủ, lại cứ ngủ ở dưới đất.

Loading...