Vô Ý Dạy Dỗ - Chương 8 + 9
Cập nhật lúc: 2024-05-02 11:55:47
Lượt xem: 5,612
8
Thời gian trôi đi, năm tháng vội vã, thoáng chốc đã đến bốn năm sau.
Tạ Thầm và Tang Ninh sắp kết hôn rồi.
Mặc dù tôi luôn trốn tránh nghe tin tức về họ nhưng vòng giao tiếp của mọi người trùng nhau.
Tôi cũng khó tránh khỏi nghe được tin tức về họ.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng cuối cùng cũng được hạ xuống, mọi thứ như bụi đã lắng xuống.
Không có tôi, một quân tốt thí, phá đám, họ vẫn đến được với nhau.
Mặc dù thời gian có dài hơn một chút.
Tôi cũng cuối cùng có thể yên tâm trở về nước.
Ra khỏi sân bay, tôi đụng mặt một người đàn ông mặc đồ thường phục.
"Nhan Nhan, chào mừng em về nước."
Anh ta mỉm cười vẫy tay với tôi, sau đó tặng tôi một bó hoa.
Tôi ngẩn ra vài giây mới phản ứng lại, đây là đối tượng liên hôn mà bố mẹ giới thiệu cho tôi, Văn Việt.
Mặc dù là liên hôn nhưng cũng phải xem có hợp ý tôi không.
Vì vậy bố mẹ đã gửi thông tin liên lạc của anh ta cho tôi từ sớm, tôi đã trò chuyện với anh ta một thời gian.
Văn Việt là người lịch thiệp, khiêm tốn, ngoại hình thanh tú, là người khá tốt.
Tôi mỉm cười nhận lấy bó hoa: "Cảm ơn, tôi rất thích."
"Thích là tốt rồi." Anh ta cười và lấy hành lý của tôi.
Tôi đi theo anh ta đến góc rẽ, định đi thang máy xuống bãi đậu xe.
Quay người lại, bốn mắt nhìn nhau với Tạ Thầm.
Tôi ngay lập tức cứng đờ tại chỗ, ngay cả m.á.u cũng đông lại.
Tạ Thầm bây giờ, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Khuôn mặt lạnh lùng, ngũ quan sâu sắc, dáng người cao ráo, khí chất càng thêm mạnh mẽ.
Ánh mắt nhìn tôi không còn tình yêu và dịu dàng, ngược lại lạnh như băng.
Anh ta từng bước tiến thẳng về phía tôi, mỗi bước như giẫm lên trái tim đã chìm vào im lặng của tôi.
Khí thế bức người khiến tôi không khỏi lùi lại nửa bước.
Cho đến khi một giọng nữ trong trẻo đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí áp bức này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vo-y-day-do/chuong-8-9.html.]
"A Thầm, em ở đây, có phải để anh đợi lâu rồi không?"
Không cần đoán cũng biết, là Tang Ninh.
9
Tạ Thầm khựng lại.
Một bộ vest trắng, Tang Ninh gọn gàng, nhanh nhẹn đã đi giày cao gót đến trước mặt anh ấy.
"Đã bảo là có tài xế rồi, sao phải hoãn cuộc họp quan trọng để đích thân đến đón em, em đâu phải là trẻ con."
Cô ấy làm nũng, trên khuôn mặt giả vờ trách móc lại ánh lên vẻ hạnh phúc.
Tay tôi cầm bó hoa hồng siết chặt, lòng bàn tay như bị gai đ.â.m đau nhói.
Đã từng có lúc, Tạ Thầm cũng như vậy.
Bất kể tôi đi đâu, xa đến đâu anh ấy cũng đưa đón và chỉ cần tôi trở về, dù anh ấy có bận đến mấy cũng sẽ đến đón tôi.
Bây giờ, đây không còn là đặc quyền chỉ dành riêng cho tôi nữa.
Cũng chính khoảnh khắc này, tôi mới bàng hoàng nhận ra, đã bốn năm trôi qua, tôi vẫn không thể hoàn toàn quên được Tạ Thầm.
Tôi cố ép mình dời mắt đi.
Gượng cười với Văn Việt: "Chúng ta đi nhanh thôi, bố mẹ còn đang đợi."
Văn Việt lịch sự gật đầu chào họ, rồi định đưa tôi rời đi.
Tang Ninh như ngạc nhiên gọi tôi lại.
"Hoan Nhan? Không ngờ cậu đã về nước rồi. Bây giờ cậu càng ngày càng xinh đẹp, tôi suýt thì không nhận ra cậu rồi.”
"Đây là bạn trai cậu sao? Hai người thật là đẹp đôi."
Nói rồi cô ấy lại lấy ra hai tấm thiệp cưới đưa đến trước mặt tôi.
"Tôi và A Thầm sắp kết hôn rồi, đến lúc đó bạn học cũ như cậu đây chắc chắn phải nể mặt đến dự đám cưới nhé."
Tôi cố gắng giữ thể diện, giả vờ không quan tâm nhận lấy thiệp cưới: "Được, chắc chắn sẽ đến."
Sau đó cười chào tạm biệt họ.
Từ đầu đến cuối, Tạ Thầm không nói một lời, như người vô hình vậy.
Cho đến khi tôi và Văn Việt vào thang máy, khoảnh khắc cửa đóng lại, ánh mắt Tạ Thầm vẫn đang khóa chặt vào tôi.
Tim tôi đập thót một cái, tôi nghiêng người trốn vào góc khuất.
"Nhan Nhan, sao vậy?" Văn Việt hỏi.
Anan
Tôi lắc đầu nhưng trong lòng vẫn luôn quanh quẩn một cảm giác bất an.