VÒNG EO THON - Chương 05
Cập nhật lúc: 2024-06-11 19:28:06
Lượt xem: 4,042
9
Ta bị phụ thân nhốt trong từ đường, cầm thước đánh mạnh: "Diệp Doanh Tuyết, cất cái tâm tư tự cho là thông minh của con đi, con tưởng câu dẫn được người đó, thì không cần vào cung sao?"
Da thịt rách ra đau đớn khiến ta chóng mặt.
Ta cắn răng, ánh mắt nhẫn nhịn: "Phụ thân, mười mấy năm nay, con chỉ là quân cờ tiến cung thôi sao?"
Câu này, ta nhịn mười mấy năm, vẫn chưa nói ra được.
Ta là đích nữ của Tướng phủ, nhưng ngay cả cơm cũng không ăn no, chịu vô số tội, chỉ vì một câu "tài sắc vẹn toàn", chỉ vì vào cung làm phi tử cho Hoàng Đế.
"Nếu con vào cung rồi," Phụ thân ta lộ ra nụ cười giả dối, "Tự nhiên là con gái của ta."
"Nhưng Nạp Lan Sí hỏi tội, ngươi cũng đừng trách ta nhẫn tâm, tự tay gie//t ngươi để san bằng mối hận trong lòng hắn."
...
Ta mình đầy thương tích trở về phòng.
Đông Mai bôi thuốc cho ta, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, đau không?"
Hai mắt ta vô hồn: "Không đau."
Ta sớm nên dự liệu đến.
Nhưng khi nghe được mình là quân cờ của Diệp gia, cảm giác cớn đau đến tận xươ//ng tủy vẫn lan khắp toàn thân.
Vì sao các ca ca tùy hứng làm bậy, tùy ý gây hoạ, nhưng chưa bao giờ bị trừng phạt thực sự.
Mà ta ăn thêm một miếng cơm, liền bị giam trong từ đường, đối mặt với tổ tiên Diệp gia sám hối.
Nhưng ta có lỗi gì?
Ta yêu cầu không nhiều, chỉ là tìm một phu quân bình thường,phu thê trân trọng nhau, yên ổn sống hết cuộc đời này mà thôi.
Nhưng những người này đều muốn dùng lồng vàng nhốt ta vào gác cao, để người ta thưởng thức, chơi đùa.
Đông Mai hiếm khi thấy ta khóc như mưa.
Nàng ta do dự một chút nói: "Cô nương, ta liều che//t lén đưa cho người một lá thư..."
Chữ Nhã Tú trên phong thư kia.
Hình như còn mang theo mùi mực chưa khô.
Giống như Tống Hoài, cả người đều tự trọng kiềm chế, nhưng lại làm chuyện tư thông thư từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-eo-thon/chuong-05.html.]
Ta cầm lấy thư, đặt thư lên lửa đốt: "Đã là liều che//t làm, vậy lần sau đừng làm nữa."
Đông Mai kinh hãi: "Tiểu thư, đây là thư của Tống... Tống Thị lang, người không thích hắn sao?"
Ta uể oải nói: "Không thương nữa, tiếp theo đi."
Ta không yêu nổi bất kỳ ai.
Ta chỉ là một quân cờ sắp vào cung.
10.
Vài ngày sau, Nạp Lan Sí bị bệnh.
Mí mắt ta giật giật: "Nguyên nhân gì?"
Đông Mai do dự nói: "Bên ngoài đều đồn, người đá hắn xuống nước, hại hắn sinh bệnh."
"..."
Ta kinh hồn bạt vía: "Nghiêm trọng không?"
"Sắp không xong rồi." Vẻ mặt Đông Mai khóc tang thương: "Ngày ngày nằm liệt giường, thuốc thang không chữa được."
Quả nhiên, vừa nghe tin Nạp Lan Sí đã bệnh vài ngày, người người đều đồn hắn làm nhiều điều ác, ta thay trời hành đạo.
Phụ thân ta đến cửa xin lỗi, ba lần bốn lượt đều bị nô bộc đuổi ra ngoài, mấy ngày nay, ngay cả thiếp của phụ thân ta cũng trốn tránh ông, sợ bị giận chó đánh mèo.
Ta vội vàng ôm đầu: "Phụ thân ta sẽ không thật sự gie//t ta, dâng đầu cho Nạp Lan Sí đó chứ."
"Có... có khả năng." Đông Mai cũng sợ hãi: "Tiểu thư, hay là chúng ta đi dỗ dành Nhiếp Chính Vương đi, để hắn tha thứ cho chúng ta."
Có lý.
Ta vừa định ra cửa, lại lùi lại ba bước: "Hắn vừa nhìn thấy ta, nhịn không được liền rút đ//ao gie//t ta thì phải làm sao?"
Đông Mai cũng hoảng sợ.
Ta ngồi vào bàn trang điểm, chỉ vào mặt: "Này, biến nó thành dáng vẻ khiến người ta không nỡ gie//t."
Đông Mai: "..."
11.
Trước phủ Nhiếp Chính Vương.
Đông Mai gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Cô nương nhà ta là đích nữ Tướng phủ, đến đây thăm Nhiếp Chính Vương, làm phiền ngài thông báo một chút..."