VÒNG EO THON - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-06-11 19:31:33
Lượt xem: 4,519
12
Ta sống mười bảy năm.
Lần đầu tiên chứng kiến sự vô liêm sỉ, sau khi dọn sạch nhà ta, hắn còn khóa chặt tất cả các cửa trong phủ có thể đi ra.
Sắc mặt ta khó coi: "Ngài... Ngài muốn làm gì?”
Một tiếng ục ục không đúng lúc phát ra từ bụng ta.
Sau lớp rèm châu dày nặng, người đàn ông mặt lạnh như băng: "Ngươi dùng thiện xong, quỳ từ từ suy nghĩ xem, bổn vương cần gì..."
Một câu, ngay cả cơ hội từ chối ta cũng không có.
Các thị nữ cùng nhau dọn lên hơn mười món ăn: "Cô nương, cô mau ăn đi, ăn no rồi còn chịu tội..."
"..."
Bên cạnh, là một con mèo trắng vì quá béo, l.i.ế.m lông chỉ có thể l.i.ế.m không khí.
Thị nữ hiền lành cười với ta: "Đây là sủng vật yêu quý của Vương gia, tên là Tuyết Nê, Vương gia dặn dò để nó cùng dùng thiện với cô nương..."
Ta có nên khen một câu không.
Hắn còn khá chu đáo đấy.
Thị nữ dọn bát đũa cho ta: "Vương gia nói, cô nương quá gầy, cô muốn ăn bao nhiêu cũng được."
Trước bàn tiệc đầy ắp thức ăn ngon, ta thua trận.
Ăn xong một bữa, Đông Mai không nhịn được khóc: "Tiểu thư, ăn no thật tốt, ta muốn làm nha hoàn của Nhiếp Chính Vương."
Ta u uất nói: "Thật không có tiền đồ."
Đừng nói Đông Mai.
Ta cũng muốn đi làm con gái của Nạp Lan Sí.
Tập tục cả triều tôn sùng nữ tử mảnh khảnh, tiểu thư thế gia nhà nhà như liễu rủ trong gió, ngay cả nha hoàn bên người cũng eo thon cả đám, nếu không sẽ mất mặt chủ nhân.
Mà trong phủ Nhiếp Chính Vương, dáng vẻ đám nha hoàn này lại tùy ý như thế, đều là dáng người gió lớn cũng không thổi bay được.
Tiếc là, Đông Mai theo ta chịu khổ, ngày ngày đói bụng.
Có lẽ là ăn no rồi.
Lúc ta quỳ gối sau lớp rèm châu một lần nữa, cơn giận đã giảm đi một nửa, thậm chí còn đang suy nghĩ Nạp Lan Sí rốt cuộc muốn gì.
Hiện giờ thân thể hắn suy yếu, gã sai vặt đang đỡ hắn uống thuốc.
Nhưng gã sai vặt này mắc bệnh về mắt, luôn nhầm mũi của Nạp Lan Sí thành miệng, một người thì cứng đầu đút, một người thì không chịu uống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-eo-thon/chuong-07.html.]
Trong nháy mắt, ta xông lên đoạt lấy bát thuốc.
"Vương gia, để ta."
Làm người, vẫn nên chủ động một chút.
13.
Ta vừa dịu dàng như nước cho hắn uống thuốc, vừa tẩy não hắn.
"Vương gia, bệnh này vài ngày nữa sẽ khỏi."
"Người cũng không cần tức giận làm hại thân thể."
"Oan oan tương báo đến bao giờ."
Nạp Lan Sí đột nhiên ho khan một tiếng, nhàn nhạt phun ra một ngụm m//áu đen.
Vũng m//áu đó, thật lớn.
Hắn hỏi: "Ngươi bảo Cô làm sao cho phải?"
Tim ta đập thình thịch.
Bệnh này nhìn qua, có vẻ không sống được bao lâu.
Hắn nhắm mắt lại, nằm trở lại giường: "Ngày mai, tiếp tục đến hầu hạ Cô..."
Ta thoái thác: "Nhiếp Chính Vương, ta và ngài cô nam quả nữ sống chung một phòng, truyền ra ngoài danh tiếng không hay..."
Nhưng hắn không chấp nhận điều này.
"Diệp Doanh Tuyết, ngươi có thể che giấu người khác để tìm Tống Hoài," ánh mắt Nạp Lan Sí thâm sâu, "Đương nhiên có cách che giấu trời đất để tìm Cô."
Khoảnh khắc đó, ta á khẩu không nói nên lời.
Quả nhiên, người không thể quá có bản lĩnh được.
Bước ra khỏi Vương phủ, thị vệ chặn ta lại: "Cô nương, cô vẫn đừng nên đi cửa chính, không tốt cho danh tiếng của Nhiếp Chính Vương."
Ta: "..."
Ngày tháng lén lút này, đến bao giờ mới có thể kết thúc đây.
Đông Mai trợn trắng mắt: "Hừ, Vương phủ các ngươi cao quý, sao lại đều vừa đi//ếc vừa m//ù vậy."
"Vương phủ chúng ta quả thật không có người bình thường," Thị vệ cười hiền lành, "Mọi người đều có bệnh bẩm sinh, may mắn gặp được Nhiếp Chính Vương, chúng ta mới có thể kiếm sống."
"Diệp cô nương, Vương gia chúng ta là người tốt."
"Sau này cô sẽ biết."