Vong Mạc Ngôn Sương - Chương 14 - Ngoại truyện 2
Cập nhật lúc: 2024-09-30 09:15:38
Lượt xem: 740
Trong lúc mơ màng, ta thấy Vân Đãi Nguyệt bên ngoài trận pháp vẻ mặt quỷ dị, tay giấu trong tay áo khẽ động, một tia sáng trong trẻo bị hắn giữ trong tay.
Hừ, tên tiểu tử thối này, sớm muộn gì ta cũng sẽ xử lý hắn.
Thực ra trên đường đến đây, ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Không ai biết rằng, trong quá trình tu luyện, ta đã từng có được một đoạn cơ duyên, nắm giữ bí thuật thông hiểu thiên địa, cũng là cấm thuật cả đời chỉ có thể sử dụng một lần.
Dù sao một người rất khó có thể có mạng sống thứ hai.
Ta lấy m.á.u làm chú, hiến dâng thân phận, tài sản, danh vọng, giọng nói, dung mạo, tất cả mọi thứ ta sở hữu, cầu xin vị thần tối cao ban cho một cơ hội.
Vì vậy, câu chuyện lại được viết lại, tất cả mọi người đều quên ta.
Giữa trời đất dường như không còn bất kỳ dấu vết nào về sự tồn tại của ta.
Ta trở thành một con quái vật vô hình, hóa thành hư vô đen kịt, gửi gắm linh hồn của nàng trong tim ta.
Trong hàng vạn ngày đêm đó, ta và nàng cùng chia sẻ buồn vui.
Ta nghĩ, không còn gì vui hơn việc tâm ý tương thông giữa những người yêu nhau.
Cho dù nàng đã quên tên ta.
Khi trở lại thế giới ban đầu, thực ra nàng muốn đợi Vân Đãi Nguyệt thêm vài năm, ta rất vui.
Ta rất muốn Tiểu Chan lập tức g.i.ế.c c.h.ế.t Vân Đãi Nguyệt, dùng thân xác thật sự để hồi sinh, nhưng lại muốn ở bên nàng thêm chút nữa.
Thời gian chúng ta bên nhau vẫn còn quá ngắn, ngắn đến mức ta thậm chí không thể nhớ nổi tên mình, không thể nhớ nổi mình đã đưa nàng về như thế nào, làm sao nhìn nàng lớn lên từng chút một, cuối cùng mặc hỉ phục vì ta, suýt chút nữa đã trở thành tân nương của ta.
Mười ba năm nàng bao dung cho Vân Đãi Nguyệt, cũng là mười ba năm ta trộm được.
Ta đã mãn nguyện rồi.
Trên đường luân hồi, ta sẽ đánh Vân Đãi Nguyệt đến c.h.ế.t không thể c.h.ế.t hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-mac-ngon-suong/chuong-14-ngoai-truyen-2.html.]
Được rồi.
Cô nương của ta, nàng đừng khóc nữa.
Khi nào nhớ ta, nàng có thể ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ta ẩn mình trong muôn vàn vì sao.
Ngoại truyện 2: Vân Đãi Nguyệt
Ta một mình ẩn cư trong Ma cung.
Chúc Ly ba phen bốn bận muốn gặp ta, đều bị ta sai người ngăn lại.
Ta đến nay vẫn hận nàng ta, chính nàng ta không ngừng mê hoặc ta, khiến ta và sư tỷ ngày càng xa cách.
Nhưng sự thật có phải như vậy không?
Rõ ràng lúc ban đầu, khi Chúc Ly kích động ta, nàng ta nói: “Ngọc Như Chân đối xử tốt với ngươi chẳng qua là vì bản thân nàng ta, đám người chính đạo kia kẻ nào cũng giả tạo, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ bỏ rơi ngươi.”
Lúc đó, ta vẫn kiên định lắc đầu nói với nàng ta: “Không đâu, sư tỷ sẽ không bỏ rơi ta.”
Ta vẫn luôn biết, nàng ấy thật lòng đối xử tốt với ta.
Nhưng nàng ấy cũng đối xử tốt với tất cả mọi người.
Nàng ấy chỉ là không yêu ta như cách ta yêu nàng ấy.
Anan
Cho dù ta cố ý thân thiết với Chúc Ly, lạnh nhạt với nàng ấy, ánh mắt nàng ấy nhìn ta có lo lắng, có quan tâm, duy chỉ không có yêu hận nam nữ.
Vì vậy, ta hận nàng ấy.
Cho dù ta đã từng tận tai nghe nàng ấy nói với cái hệ thống kia: “Đợi nhiệm vụ hoàn thành thì ở lại đây luôn đi, nơi này thật sự khiến ta cảm thấy rất thân thiết.”
Ta vẫn bịa ra một lời nói dối, tự lừa mình dối người muốn giữ nàng ấy bên cạnh.
Chúc Ly nói, nàng ta có thể khiến Ngọc Như Chân mãi mãi chỉ nhìn mình ta.
Nhưng muốn có được phương pháp đó, cần ta bày tỏ lòng trung thành với nàng ta.
Vì vậy đêm đó, ta đã g.i.ế.c người đến mức đỏ cả mắt trên tông môn, mãi đến khi trường kiếm đ.â.m xuyên qua thân thể đơn bạc kia, lý trí mới đột nhiên quay về.
“Sư tỷ!” Ta vừa khóc vừa lao về phía nàng ấy, “Đừng bỏ rơi ta!!”
Nhưng ta không còn nhận được hồi đáp nữa.
Đêm đó, âm thanh kia tuyên bố nàng ấy không còn tồn tại trên thế gian này đã trở thành cơn ác mộng trong tim ta mỗi đêm.
Cho đến khi, ta bắt đầu mơ thấy kiếp trước.
Mơ thấy ta đã phản bội nàng ấy như thế nào, mơ thấy nàng ấy mặc áo đỏ chuẩn bị gả cho người khác.
Mơ thấy lúc nàng ấy bước vào Trận diệt hồn, ta đã dùng hết sức lực, giành lại một tia tàn hồn kia.
Nàng ấy vẫn còn, nàng ấy vẫn còn.
Ta mừng như điên, hai hàng huyết lệ vậy mà lại chảy ra từ khóe mắt.
Ta biết, ta vẫn có thể tìm nàng ấy trở về.
Tất cả vẫn có thể cứu vãn, nàng ấy đã từng bao dung ta như vậy.
Lần này, ta sẽ đối xử tốt với nàng ấy, ta sẽ làm không thua kém gì người đàn ông không tên kia.
Ta sẽ quỳ bên gối nàng ấy, ôn nhu sám hối, nói với nàng ấy rằng ta đã hối hận từ lâu, từ kiếp trước đã hối hận rồi.