VONG TRẦN - 19
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:52:29
Lượt xem: 290
29
Rời khỏi tòa lầu kể chuyện, trời đã về khuya. Đêm trăng tròn, dòng người nườm nượp đổ về đài quan nguyệt trên phố.
Đài ngắm trăng của thành này là một tòa tháp cao vút, lúc này đã chật kín người, cảnh tượng thật tráng lệ.
Đã đến nhân gian một chuyến, không đón trăng theo phong tục thì thật là tiếc. Huống chi lại có cơ hội hiếm hoi ngắm trăng cùng Tần Lạc Trần.
Nhưng trời không chiều lòng người, một giọt mưa to rơi ngay vào mi mắt, tiếp đó là những giọt mưa lộp độp rơi xuống, tiếng mưa tí tách phủ khắp màn đêm.
Người dân vội vã tràn vào trong tháp tránh mưa. Ta thấy tiếc, mặt mày nhăn nhó, vô thức nắm lấy tay Tần Lạc Trần, định kéo hắn vào cùng mọi người.
Nhưng eo bỗng dưng bị siết nhẹ, hắn vòng tay qua ôm lấy ta, khẽ nhún một cái, cơ thể nhẹ bẫng, ta bỗng thấy mình cùng hắn bay vút lên đỉnh tháp.
Cả hai đáp xuống đỉnh tháp cao, tim ta đập rộn ràng, tay nắm chặt lấy vạt áo hắn. Ngước lên, thấy ánh trăng như được phóng đại, ánh trăng sáng vằng vặc, soi tỏ khắp cả thành trì, cảnh tượng thật ngoạn mục.
Quanh chúng ta có một kết giới vô hình ngăn nước mưa. Khi đã đứng vững, Tần Lạc Trần khoanh chân ngồi trên mái tháp, ta rón rén ngồi xuống cạnh hắn. Khuôn mặt hắn lúc này đã đỏ bừng, dù nét mặt bình tĩnh, không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng ta biết hắn đã uống say.
"Thấy thế nào?" Hắn hỏi.
"Quả là nơi ngắm trăng tuyệt vời, thật đẹp." Ta cười nhìn hắn, nghĩ ngợi một chút, rồi nhỏ giọng trả lời, trong giọng có chút tiếc nuối, "Chỉ tiếc là… hôm nay trời mưa."
Hắn nhìn ta chăm chú một hồi, rồi chậm rãi nghiêng người đến gần, ta nhìn vào mắt hắn, hơi căng thẳng, bàn tay khẽ siết chặt lấy vạt áo. Thú thật, ta chưa từng thấy hắn say bao giờ, không biết khi hắn say sẽ làm ra những chuyện gì.
"Điện hạ, không nên…" Ta biết hắn không tỉnh táo, vội vàng cất tiếng, bỗng cảm thấy n.g.ự.c như trở nên ấm áp, giống như có hai trái tim cùng đập, nhịp đập đồng điệu, hơi thở ta bắt đầu dồn dập.
Nghe vậy, hắn chỉ khẽ cười, quay đầu đi.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Khoảnh khắc sau đó, hắn vung tay áo lên. Phía chân trời bỗng sáng bừng bởi những chùm pháo hoa rực rỡ.
Pháo hoa sáng lấp lánh giữa trời mưa và ánh trăng, thật đẹp đến ngỡ ngàng, ta ngây người ngắm nhìn.
Loáng thoáng có tiếng hò reo từ đám đông bên dưới, vang vọng khắp màn đêm tĩnh mịch. Những chùm pháo hoa nối tiếp nhau rực sáng, in vào mắt ta, đẹp đẽ và quý giá.
Rất lâu trước đây ta từng hứa với hắn, rằng sau này khi hắn nhìn thấy lại, ta và hắn sẽ cùng ngắm pháo hoa, giờ coi như đã hoàn thành một lời hứa.
Dù chỉ là hành động vô tình khi say của hắn.
"Thật đẹp." Vừa nói xong, ta liền cảm thấy vai mình trĩu xuống. Tần Lạc Trần đã dựa đầu vào vai ta ngủ mất.
Ta bật cười khẽ dưới muôn ánh sáng lung linh, nhẹ nhàng tựa vào hắn.
Có ánh trăng tuyệt đẹp, có pháo hoa rực rỡ, và có cả người trong lòng ở bên.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/vong-tran/19.html.]
Giờ nhìn lại, cơn mưa này, hóa ra cũng không tệ chút nào.
30
Ma tộc cuối cùng cũng khai chiến với Thiên giới.
Chỉ có điều, trong nguyên tác, lẽ ra Chiến thần phải dẫn đầu, thì giờ lại là Thái tử Cố Ly dẫn quân xuất chiến.
Lâm Thanh Sương cùng vài vị thượng thần cũng đồng hành.
Trước khi lên đường, Dược thần dặn dò ta, nhất định không được để Tần Lạc Trần tham gia vào trận này.
Ông nói: "Thân thể hắn bây giờ không còn như trước, nếu hắn có ý định ra đi, ngươi nhất định phải ngăn hắn lại."
Ta ngây người: "Sao sư phụ lại nói hắn… thân thể bây giờ không như trước nữa?"
Dược thần không đáp, chỉ dặn lại: "Hãy nhớ kỹ lời ta."
Ta không chắc chắn.
Ta biết trận chiến giữa Ma tộc và Thiên giới này quan trọng nhường nào. Trước khi xuất chinh, ta lén đến phủ của Lâm Thanh Sương giữa đêm, cầu xin nàng đừng tham gia trận chiến.
Ánh mắt nàng nhìn ta đầy vẻ khó hiểu và khinh miệt: "Tại sao ta phải nghe ngươi?"
Ta biết mình không thể ngăn nàng lại.
Trận chiến này với Thiên Ma tộc, ta càng không thể thay đổi.
Ma tộc có mối huyết hận với nàng và Tần Lạc Trần.
"Thượng thần Thanh Sương, xin hãy cẩn thận với người Ma tộc." Đến lúc này, ta cũng chỉ có thể nói mấy lời khuyên vô dụng.
Lâm Thanh Sương đối với Ma tộc có một ý nghĩa vô cùng quan trọng. Theo nguyên tác, trong nàng ẩn chứa một nguồn năng lượng có thể giải phong ấn của Ma tôn.
Ma tộc từng vì bắt nàng mà trong một đêm diệt sạch môn phái của nàng, g.i.ế.c hại song thân nàng.
Nhưng cuối cùng, trong trận chiến này, nàng vẫn bị người Ma tộc bắt đi.
Ma tôn từ đó xuất thế.
Cuối cùng, chính Tần Lạc Trần và Cố Ly đã cùng nhau phong ấn Ma tôn một lần nữa, và cả hai đã tan biến trong trận chiến khốc liệt đó.
Nhưng Cố Ly dù sao cũng là nam chính. Dưới ánh hào quang của nam chính, vài trăm năm sau hắn lại tụ hồn hồi sinh.
Còn Tần Lạc Trần, chung quy chỉ là một nhân vật phụ, trong trận chiến ấy, kim đan của hắn bị hủy, hồn phách cũng tan biến.
Chết thật sự, hoàn toàn biến mất.