VONG TRẦN - 2
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:45:59
Lượt xem: 179
03
Y phục trắng tinh đã nhuốm đầy máu, m.á.u vẫn còn rỉ ra từ miệng, trông như thể hắn sắp c.h.ế.t ngay tức khắc.
Hắn không phải nam chính, chẳng có hào quang bảo vệ, ta sợ hắn c.h.ế.t thật trước cửa nhà, vội vàng dốc hết sức kéo hắn vào trong nhà.
Ngoài trời bắt đầu đổ mưa, ta đóng cửa lại rồi đội mưa chạy đi gọi đại phu.
Lão đại phu của tiệm thuốc này là người quen duy nhất ta gặp được sau khi xuyên vào.
Lúc mới tới đây, không hợp khí hậu, ta bị sốt cao và ngất đi. Ta là người hay ngất, và ngất ngay trước cửa tiệm thuốc.
Được cứu tỉnh, ta mở mắt nhìn lão đại phu, gian nan nói ba chữ: “Ta không có tiền.”
Vậy là ta lại bị buộc phải lao động, ở lại tiệm thuốc làm công, thỉnh thoảng lên núi hái thuốc.
Lão đại phu bị ta kéo đến nửa đêm, đầy vẻ oán trách, lẩm bẩm càu nhàu, nhưng vừa thấy Tần Lạc Trần sống dở c.h.ế.t dở, lập tức trở nên nghiêm túc.
Hai chúng ta tất bật hơn nửa canh giờ mới xử lý xong vết thương đầy m.á.u của hắn. Lão đại phu khâu lại vết thương rồi đắp thuốc, nét mặt trầm trọng hiếm thấy.
“Sống được hay không, đành xem vào phúc phận hắn.”
Dù vậy, hắn rốt cuộc cũng là chiến thần, không dễ dàng c.h.ế.t như thế đâu.
Đến ngày thứ ba thay thuốc cho Tần Lạc Trần, hắn rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Nhưng ánh mắt hắn dại ra nhìn về phía trước, con ngươi sâu thẳm lúc này lại không có tiêu điểm.
Ta nhìn khuôn mặt hắn, gần như thất thần.
Người với gương mặt tuấn tú ấy cuối cùng cũng mở miệng, giọng trầm thấp mang chút khàn khàn:
“Xin hỏi, đây là đâu? Sao lại không thắp đèn?”
04
Hệ thống đã khiến Tần Lạc Trần bị mù.
Ta nghiến răng nói: “Ngươi bị gì vậy?”
Cái hệ thống đó giọng điệu khó chịu, mở miệng: “Ngươi chẳng phải là thấy mình không đủ đẹp để công lược hắn sao? Ta giúp ngươi khiến hắn không nhìn thấy, chẳng phải ổn rồi sao?”
Cái hệ thống này bao lâu rồi chưa được cập nhật vậy?
Ta ôm trán, nói: “Mau trả lại mắt cho hắn.”
Hệ thống nổi giận: “Hết điểm rồi!”
Ta hét lên: “Vậy ngươi định để hắn mù mãi thế à?”
Hệ thống cũng gào lại: “Đợi hắn vượt qua Phàm Trần kiếp, phi thăng thành tiên sẽ đổi lại tiên thể, đến lúc ấy sẽ tự khỏi! Ngươi đúng là kẻ vô ơn, còn hét vào mặt ta!”
Nói xong, nó tủi thân offline không thèm đếm xỉa đến ta nữa.
Phàm Trần kiếp.
Phi thăng có hai kiếp nạn, một là Lôi kiếp, hai là Phàm Trần kiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/2.html.]
Nữ chính Lâm Thanh Sương gặp nam chính – thái tử thiên giới Cố Ly – chính là trong Phàm Trần kiếp.
Trong nguyên tác không miêu tả cụ thể Tần Lạc Trần vượt qua kiếp nạn ra sao, nhưng rõ là không ở cùng ta, cũng chẳng hề bị mù.
Thân thể hắn hồi phục rất nhanh, giờ đã có thể xuống giường đi lại.
Tâm trạng cũng rất ổn định, khi biết mình bị mù hắn vui vẻ chấp nhận, không có phản ứng quá khích gì.
Hắn mất thị lực cũng có phần lỗi của ta, đương nhiên ta không thể bỏ mặc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vậy nên ta bắt đầu chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của hắn. Ta nói với hắn rằng mắt không cần lo lắng, đại phu bảo cứ từ từ sẽ khỏi.
Hắn nhìn thẳng về phía ta, đôi mắt mất tiêu cự lại vô tình đối diện với ánh mắt ta, bị một người đẹp nhìn chằm chằm, hai bên má ta nóng bừng lên.
Giọng Tần Lạc Trần rất dễ nghe, bình tĩnh và lạnh nhạt như chính con người hắn: “Cô còn chưa nói cho ta biết tên.”
Tên ư? Ta nghĩ một lúc rồi trả lời: “Ta là Trang Ly.”
“Ừm, ta nhớ rồi.” Hắn ngừng lại một chút, rồi tiếp tục hỏi, “Vậy cô có biết tên ta không?”
Trong Phàm Trần kiếp, sẽ không có ký ức.
Hắn hỏi ta có biết hắn không. Ta thành thật trả lời rằng, biết đương nhiên là biết rồi.
“Đương nhiên là biết.”
“Có thể nói cho ta không?”
Không hiểu sao, ta bỗng nhớ tới hình ảnh hắn mặc áo giáp rách nát, m.á.u thịt hòa vào đất trời, hiến thân vì tam giới, cả đời bấp bênh, yêu mà không được, trong lòng bất giác có chút xót xa.
“Vong Trần.”
Ta nói dối, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
“Ngươi là Tần Vong Trần.”
05
Lại nợ lão đại phu ở tiệm thuốc một khoản lớn.
Ta nhìn chiếc túi tiền gần như trống không, bất lực đến mức phải mặt dày gọi hệ thống ra.
“Ê này, có cách nào đổi lấy tiền không?”
Hệ thống vẫn còn giận dỗi, giọng điệu miễn cưỡng đáp: “Có, dùng điểm mà đổi.”
“Ta muốn...”
“Ngươi muốn gì hả?” Hệ thống cao ngạo ngắt lời, “Sờ túi của ngươi xem có cái gì không, xem có lông không kìa. Điểm từ lúc khai mở đã bị ngươi lấy hết để xây căn nhà nát ấy rồi! Kêu công lược thì không làm, giờ lại đòi...”
Ta mỉm cười, ép hệ thống offline.
Không đổi được tiền thì ta tự mình kiếm cũng chẳng sao, ta có tay chân đầy đủ, cớ gì phải dựa vào cái hệ thống đáng ghét đó.
Cơ thể của Tần Lạc Trần đã gần như bình phục, ban ngày ta đi làm thuê ở tiệm thuốc. Sau khi học được cách phân biệt dược liệu, mỗi khi tiệm vắng khách, ta còn lên núi hái thuốc.