VONG TRẦN - 7
Cập nhật lúc: 2024-11-07 12:47:48
Lượt xem: 364
Hệ thống lại nhảy ra nói: “Cái tật sợ sấm sét này ngươi bao giờ mới bỏ?”
Giọng nó đầy thất vọng: “Sợ thật à? Nếu sợ thì chui vào lòng hắn đi! Thật là, chẳng có chút tiền đồ.”
Ta không buồn để ý, bịt tai, co ro thành một khối.
Một đôi tay ấm áp luồn vào chăn, kéo ta ra khỏi đó. Tần Lạc Trần ôm ta vào lòng, cẩn thận đắp chăn lên, tay kia nhẹ nhàng vỗ về lưng ta, như dỗ dành một đứa trẻ.
Ta như người vừa thoát khỏi c.h.ế.t đuối, gắng gượng thở dốc, nước mắt lăn dài trên má.
Sao ta lại khóc chứ?
Bấy nhiêu năm qua ta đã một mình cố gắng, chưa từng rơi một giọt nước mắt.
Ngay cả khi sợ hãi, bị bạn cùng phòng chê cười là làm quá lên, ta cũng không khóc.
Vậy mà tại sao lúc này lại không thể kìm được?
Lúc còn nhỏ, ta vẫn có mẹ.
Khi đó, trong căn phòng thuê chật hẹp của chúng ta có một căn mật thất giấu sau tủ quần áo, chỉ có ta và mẹ biết.
Gã đàn ông đó nghiện cờ bạc, mẹ ta giấu tiền học phí và tiền sinh hoạt ở trong căn phòng bí mật nhỏ ấy.
Sau này, căn mật thất ấy cũng trở thành nơi trú ẩn của ta. Mẹ để ta cùng với số tiền kia, chỉ chừa một khe nhỏ cho ta thở.
Mỗi lần hắn uống say, không tìm thấy tiền là sẽ đập phá đồ đạc, đánh đập mẹ. Mỗi lần hắn đánh đập mẹ đến bầm dập khắp người, sau khi hắn mệt lả, rời đi hay ngủ quên thì bà mới bò dậy, kéo ta ra khỏi mật thất.
Đêm đó, như mọi lần, ta bị mẹ giấu vào trong mật thất.
Ta không biết tại sao, nhưng hôm ấy trong lòng ta bồn chồn hơn mọi khi, nhất quyết ôm chặt lấy bà không chịu buông.
Mẹ nôn nóng, đành phải gỡ tay ta ra một cách tàn nhẫn.
“Ly Ly ngoan, mẹ sẽ ra đón con ngay thôi.”
Bà nói dối, bà gục xuống, và mãi mãi không bao giờ đứng dậy nữa.
Bên ngoài sấm chớp vang trời, mỗi lần hắn đánh bà một cái, sấm lại vang một hồi.
Sau đó hắn còn lục lọi khắp phòng tìm ta, miệng gọi tên ta.
Giống như gọi một con chó.
Ta bịt chặt tai, hơi thở ngày càng nặng nhọc, nước mắt ướt đẫm mặt, không dám phát ra tiếng.
Nhưng ta vẫn còn mạng, cảnh sát đã tìm thấy ta.
Sau đó, trong một khoảng thời gian dài, ta luôn sợ trời mưa, sợ bóng tối, sợ tiếng sấm.
Cho đến bây giờ.
Ta siết chặt lấy Tần Lạc Trần, bấu chặt vào vạt áo hắn, cuối cùng không kìm nén được mà bật khóc nức nở.
Chỉ khi có nơi dựa dẫm, người ta mới dám khóc.
Khi một mình thì khóc chẳng giải quyết được gì, chỉ làm mắt đau thêm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vong-tran/7.html.]
Có khi còn bị người khác cho là phiền phức.
Không biết bao lâu sau, mưa cũng dần ngớt.
Ta gục đầu trong lòng hắn, lắng nghe giọng hắn khe khẽ:
“Nàng thích chè hoa đào phải không?
“Đợi đến mùa xuân, chúng ta sẽ trồng một cây trong sân.”
Ta gật đầu, đáp lại hắn.
Ta đột nhiên không muốn để tâm quá nhiều điều nữa. Không muốn nghĩ tới tâm ý của hắn sau khi khôi phục ký ức, cũng không muốn sợ rằng hắn sẽ trách ta lợi dụng cơ hội này.
Thế giới của ta trước giờ vốn luôn chìm trong bóng tối, ẩm ướt và tăm tối, tràn ngập sự tuyệt vọng và mục nát.
Nhưng rồi một ngày nào đó, một vệt sáng bất ngờ xuất hiện, xé toạc màn đêm.
Ta hơi nheo mắt, ngẩng đầu lên.
Và khoảnh khắc ấy, ta đã nhìn thấy ánh sáng.
11
Cây đào trong sân đã nở hoa, hương thơm thoang thoảng khắp không gian.
Ta ngồi chống cằm dưới mái hiên, ngắm thân cây đã cao hơn cả Tần Lạc Trần, trên đó là những cánh hoa mềm mại phơn phớt hồng, trong lòng thấy vui vẻ mãn nguyện.
Chỉ là, không biết liệu ta có còn cơ hội để thấy nó lớn thêm chút nào nữa không.
Thoắt cái đã vài năm trôi qua, ta đã quen với sự hiện diện của Tần Lạc Trần, cuộc sống hàng ngày có thể coi là “đồng cam cộng khổ”.
Nhưng hệ thống lại phát bực: “Lạ quá lạ quá, hai người như vợ chồng trẻ mà sao chỉ số tiến độ lại mắc kẹt ở một nửa, mãi chẳng nhúc nhích gì cả.
“Có phải tại hai người chưa ‘làm gì’ không?”
Ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, mặt đỏ bừng, cười gượng đáp: “Hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã sốt ruột!”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta với hắn cũng không phải chưa từng xảy ra những khoảnh khắc tình cảm bùng lên, chỉ là mỗi lần được hắn áp lên giường mà hôn đến mơ màng, hắn đều ngừng lại đúng lúc, ân cần chỉnh lại y phục giúp ta.
Hệ thống lại xỉa xói: “Có phải hắn... không ổn không?”
Ta bực mình: “...Tổ tiên mười tám đời nhà ngươi đều là thái giám cả đấy, ngươi mới là người không ổn!”
Hệ thống ấm ức hỏi lại: “Thế sao ta lại được sinh ra chứ?”
Ta chẳng buồn cãi thêm với nó.
Ngày tháng bình yên trôi qua lâu dần, đến nỗi ta quên béng đi rằng hắn rồi sẽ phải vượt kiếp mà phi thăng.
Hôm đó hắn vẫn như mọi ngày, dạy Đại Bảo luyện kiếm trong sân.
Đại Bảo dính lấy hắn lâu ngày, hắn đành miễn cưỡng đồng ý.
Đại Bảo từng khoe với ta rằng hắn lợi hại ra sao.
“Ca ca thần tiên giỏi lắm, chỉ nghe tiếng thôi đã biết động tác của đệ sai chỗ nào.”
Ta cười mỉm, trong lòng dâng lên một chút đắng cay.