VỤ ÁN LẠP XƯỞNG - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-05-04 16:57:52
Lượt xem: 240
Nhà tôi nằm trong khu quy hoạch sắp được phát triển và xây dựng, chủ thầu bất động sản nóng lòng muốn phá dỡ.
Nhưng điều kiện đền bù không thỏa đáng, rất quá quắt, nên mấy nhà dân kiên quyết không chịu di dời.
Dần dần chúng tôi trở thành hộ bị cưỡng chế.
"Bên phía chủ thầu tìm đến Phương Đại Chí muốn hắn ta đến đây gây rối, hủy hoại danh tiếng ép chúng tôi phải rời đi. Vợ hắn, Vương Ái Liên có người anh trai là cánh tay phải đắc lực của chủ thầu bất động sản. Năm đó, gia đình tôi xảy ra chuyện, trong tang lễ của mẹ, Vương Ái Liên dẫn người đến đập phá linh đường, mắng tôi dụ dỗ chồng bà ta khiến hắn phải ngồi tù."
Tôi ôm chặt hũ tro cốt của mẹ vào lòng, gắt gao bảo vệ, cả người cuộn tròn như con tôm.
Dù có bị đ.ấ.m đá thế nào cũng quyết không buông ra.
Hiện giờ có đến hai, ba mươi hộ gia đình không chịu rời đi đều phải chịu sự trả thù ác ý của Phương Đại Chí.
Người đời nói đi đêm lắm có ngày gặp ma, quả không sai.
"Đội trưởng Đường, con người Phương Đại Chí vốn đã quen thói cờ b.ạ.c gái gú, cho dù biến mất mấy ngày cũng là chuyện bình thường. Nhưng Vương Ái Liên lại lấy cái cớ này để vu oan tôi, các anh nhất định phải điều tra thật kỹ, trả lại trong sạch cho tôi.
Đội trưởng Đường đồng ý, anh ấy đi đến chuồng lợn kiểm tra rồi quay sang phòng bếp.
Lúc sắp rời đi, bà cụ hàng xóm lại đúng lúc chạy tới, tức giận cầm một miếng lạp xưởng đã nấu chín trong tay.
Trong lòng tôi căng thẳng.
"Tiểu Đàm, lạp xưởng nhà cô nhét cái gì thế? Suýt chút thì làm gãy răng cháu trai tôi!"
Trên trán toát mồ hôi lạnh, tôi vô thức nhìn về phía đội trưởng Đường.
Thứ dính trong miếng lạp xưởng kia, rõ ràng là nửa cái răng.
Tâm trí tôi quay lại vào đêm cách đây nửa tháng trước.
Lúc tưởng bản thân sắp ch.ết, không biết vì sao tay nắm cửa lại không xoay mở nữa.
Em gái bình tĩnh nói:
"Chị ơi, em buồn ngủ rồi, em đi ngủ trước nhé."
Mẫn Mẫn quay người rời đi, giọng điệu không có gì khác thường, tôi thầm cảm thấy may mắn nhưng vẫn hơi nghi ngờ.
Em ấy thật sự không nghe thấy gì sao?
Tiếng bước chân xa dần, Phương Đại Chí nở nụ cười đắc ý, đúng lúc hắn chuẩn bị xé áo tôi xuống thì cánh cửa bất ngờ mở ra.
Em tôi nhanh tay cầm bình hoa đập vào người Phương Đại Chí.
Thừa dịp hắn ngã xuống đất, Mẫn Mẫn dùng khăn gối siết chặt cổ hắn.
Sức lực nhiều năm tồn đọng chợt bùng phát ngay tại thời điểm này, do dùng sức quá mạnh còn khiến khuôn mặt vốn xinh đẹp, trầm lặng của em cũng trở nên vặn vẹo, cơ mặt dịch chuyển.
Phương Đại Chí tuy không cao nhưng rất khỏe, thời khắc quan trọng trước mắt, tôi lao tới giữ c.h.ặ.t t.a.y chân hắn, mãi tận cho đến khi hai mí mắt hắn trợn ngược, hoàn toàn bất tỉnh.
"Mẫn Mẫn, chúng ta nên làm gì bây giờ? Phải rồi, báo cảnh sát trước!"
Tôi hoang mang lo sợ, muốn cầm điện thoại gọi điện.
Nhưng em gái lại gạt di động của tôi đi.
Con bé thở hổn hển, đầu tóc rối tung, trong mắt tràn đầy sức sống trước giờ chưa từng thấy.
Hừng hực cháy bỏng như có thể thiêu rụi mọi thứ.
"Chị, cơ hội chỉ có một lần thôi."
Đầu óc tôi ong ong, hỏi cơ hội gì, ngoài cửa sổ là ánh trăng chiếu rọi, trên mặt em ấy cũng dịu dàng tựa ánh trăng. Sự yên tĩnh đẹp đẽ này, tôi nghĩ không ai có thể từ chối được.
"Chị đã gi.ết lợn bao giờ chưa?"
Tất nhiên là biết.
Lúc còn sống, bố chúng tôi làm nghề gi.ết m.ổ.
Cho nên chuồng lợn sau nhà cực kỳ rộng, trong hầm vẫn còn đầy đủ dụng cụ.
"Trước đây bố đã từng dạy cho chúng ta, chị quên rồi sao?"
Mẫn Mẫn nhìn tôi không chớp mắt, giây phút đó, tôi như đứng giữa ngã rẽ cuộc đời.
Hoặc là trở thành nạn nhân, mãi mãi bị quấy rầy, vừa đáng thương lại tuyệt vọng.
Hoặc là vào vai thợ săn.
Sau phút giây ngắn ngủi suy nghĩ, tôi nghe được một giọng nói khác của chính mình:
"Nhớ kỹ, muốn gi.ết lợn trước hết phải đun một nồi nước sôi, nhiệt độ tốt nhất là 80 độ."
Chúng tôi cùng nhau kéo Phương Đại Chí xuống tầng hầm.
Nước bắt đầu sôi, hơi nóng bốc lên hầm hập như sương lạnh trong đêm tuyết mười năm trước, dày đặc che mờ cả khuôn mặt xấu xí kia.
Nhìn như này, trông hắn dường như càng không giống người.
Mà là một con thú ngoan ngoãn.
Không đúng, động vật còn vô tội, nhưng hắn thì không.
Dụng cụ gi.ết m.ổ lợn của bố được xếp thành hàng, em gái bình tĩnh nhặt lên con d.ao chặt xư.ơng.
Dù đang là giữa mùa đông nhưng sau lưng áo tôi đã ướt đẫm mồ hôi.
Tôi xoa xoa lòng bàn tay, cũng chọn một con d.ao sắc bén nhất.
"Dùng dây thừng trói c.h.ặ.t t.a.y chân hắn lại, treo ngược lên, đừng quên bịt miệng nhé."
Mượn lực con lăn, chúng tôi dễ dàng lộn ngược Phương Đại Chí treo lên trên.
"So với việc gi.ết lợn thì khó hơn một chút, lớp mỡ dưới da cũng dày hơn."
Đòi hỏi phải dùng lực mạnh hơn.
Giây phút chúng tôi bắt đầu, hai chị em nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau như chuẩn bị cắt bánh kem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vu-an-lap-xuong/chuong-2.html.]
Khoảng khắc ấy, thế giới cũng trở nên yên tĩnh.
Phương Đại Chí đã sớm tỉnh, hai mắt đỏ ngầu nhưng trong miệng bị nhét khăn nên hắn không thể phát ra tiếng, cơ thể không ngừng run rẩy sợ hãi, vùng vẫy bất lực.
Em tôi bật cười.
"Năm đó tôi cũng giãy giụa cầu xin ông như vậy."
"Nhưng ông buông tha cho tôi sao?"
M.áu tươi rơi xuống chiếc chậu đã được chuẩn bị sẵn.
Như vậy sẽ không cần lau rượu khắp nhà.
Mẫn Mẫn nở nụ cười đã lâu không thấy, tôi cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Sau đó, chúng tôi bận việc suốt ba ngày, tay chân không ngừng nghỉ.
Làm ra ba trăm cân lạp xưởng.
_______
"Đây là răng gì?"
Vẻ mặt cảnh sát Đường nghiêm túc, dùng ánh mắt cảnh cáo không cho tôi cử động, sau đó anh ấy đeo bao tay, kiểm tra chiếc răng kia.
Nỗi hoảng loạn như bao trùm, bóp nghẹn cổ họng khiến tôi khó thở.
Sau khi kiểm tra kỹ, biểu cảm anh ấy có phần hết nói nổi.
"Bà ơi, đây là mảnh răng lợn thôi."
Tôi thở phào, vội vàng xin lỗi:
"Ngại quá, chúng cháu thiếu nhân lực nên làm không đủ cẩn thận, thật xin lỗi."
Trong đầu tôi cũng rối loạn.
Mẻ lạp xưởng đầu tiên đã làm xong từ lâu rồi.
Tay nghề làm lạp xưởng nhà tôi nổi tiếng xa gần.
Mẹ tôi là người gốc Tứ Xuyên, nấu ăn rất ngon, hương vị đồ ăn mẹ làm ra rất tuyệt, nhưng bà ấy mắc bệnh hen suyễn, sức khỏe yếu nên không làm được những việc nặng nhọc. Từ nhỏ, tôi và em gái đã kế thừa tay nghề của mẹ.
Thịt phải băm bằng tay, như vậy mới giữ được độ dai, máy móc không làm được.
Mẹ từng nói: Phân biệt món ăn và món ăn ngon là dựa và mùi hương.
Nhiệt độ khi nấu, gia vị phải được con người điều chỉnh thích hợp.
Xào ớt khô, đường phèn, bột gừng và hạt tiêu nhà trồng sau vườn, đảo với lửa nhỏ, đổ thịt vào quấy đều sau đó mới nhồi vào ruột sấy.
Lúc mở nắp nồi, hương thơm bay ra ngào ngạt, tôi cắt một đoạn nhỏ, em gái yêu thích ăn ngấu nghiến.
Con bé còn buông tiếng thở dài thỏa mãn.
"Chị ơi, giống hương vị của mẹ làm lắm."
Buồn cười nhất chính là vợ của Phương Đại Chí mấy lần đến gây sự, vừa nhìn thấy đã tham lam giật lấy một mẻ lạp xưởng mới xong.
Phần còn lại, tôi đưa cho hàng xóm, cũng tự mình ăn.
Gió cuốn mây tan, không còn một mảnh.
____
Sau khi tiễn đội trưởng Đường đi, tinh thần của em gái tốt lên không ít.
Con bé còn chủ động ra sân phơi nắng, vui vẻ giao tiếp, đối với những lời chỉ trỏ bàn tán xung quanh thì trực tiếp làm ngơ, không đau lòng khổ sở nữa.
Trong bữa cơm, Mẫn Mẫn còn cười:
"Chị, hóa ra tâm trạng không tốt chỉ cần ăn nhiều thịt thì sẽ dễ chịu hơn."
Nhìn thấy em ấy vui lên, tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Chỉ khi con bé yên ổn, tôi mới có thể tốt được.
Nhưng chẳng bao lâu, chuyện kỳ lạ xảy đến.
Từ lúc bắt đầu, ngoài miệng tôi đã nổi đầy mụn nước, sưng tấy đau nhức, đến nửa đêm khuya, dạ dày đau âm ỉ.
Phương Đại Chí dường như vẫn còn ở đó, chưa từng biến mất.
Hắn dần ăn mòn cơ thể tôi.
Em gái cũng không bước chân ra khỏi nhà, ngày ngày chăm chỉ ôn tập cho kỳ thi đại học dành cho người đi làm.
"Chị ơi, em không thể suy sụp nữa, em muốn thi đại học, chẳng phải Hứa Trình Tường ghét bỏ vì em không phải sinh viên đại học nổi tiếng sao? Em phải chứng minh bản thân cũng làm được."
Hứa Trình Tường là chồng sắp cưới của Mẫn Mẫn, suýt chút nữa đã trở thành em rể tôi.
Cậu ta nói mình không quan tâm đến quá khứ của em gái nhưng không dám làm trái lời mẹ, cuối cùng hai đứa chia tay.
Tôi mất tập trung, đánh rơi tập đề ôn thi.
Vừa cúi xuống nhặt, hô hấp chợt trở lên gấp gáp.
Mẫn Mẫn không hề làm câu hỏi nào trong đề.
Vậy mỗi ngày con bé đều ngồi viết gì chăm chỉ thế?!
Trên giấy chồng chéo tên người khác, sức lực ấn bút rất lớn, xuyên qua cả mặt sau, chất đầy nỗi căm ghét phẫn nộ.
Người đầu tiên là Phương Đại Chí.
Sau đó là Hứa Trình Tường.
Nhưng xem đến cái tên cuối cùng, toàn thân tôi ớn lạnh.
Trên giấy, còn có tên của tôi.
Đàm Nhuế Nhuế