Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

VỤ ÁN LẠP XƯỞNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-05-04 17:04:19
Lượt xem: 213

Hứa Trình Tường trông tiều tụy đi nhiều, khi bốn mắt chạm nhau, anh ta bỗng bật khóc.

"Mẫn Mẫn, em đừng lo, anh sẽ bán nhà giúp em thưa kiện!"

Anh ta nói rất nhiều lời tỏ ý hối hận:

"Đáng lẽ anh không nên nghe theo mẹ, để em phải gánh chịu mọi chuyện một mình như vậy. Nếu anh quan tâm em nhiều hơn, có lẽ em đã không thế này."

Nghe anh ta than thở, tôi chợt hỏi:

"Anh làm sao chắc chắn tôi là Mẫn Mẫn mà không phải chị gái chứ?"

Nhìn Hứa Trình Tường ngơ ngác, tôi bật cười.

Bản thân lại nhớ đến thời còn đi học.

Ở trường, trong mắt họ, tôi như trở thành dị loại.

Bạn học ngoài mặt thì tỏ vẻ bình thường nhưng sau lưng vẫn luôn lén nhìn, bàn luận về tôi như sinh vật lạ. Một lần, trong tiết thể dục, giáo viên dạy mọi người cách tự bảo vệ bản thân, không biết ai đó đã hét lên:

"Để Đàm Mẫn Mẫn nói cho mọi người cảm giác đó đi. Không ai rõ hơn cô ấy đâu."

Tiếng ồn ào cười cợt tựa sóng thần xô tới, hủy di.ệt tôi.

Tất cả bọn họ đều nhìn tôi với ánh mắt tò mò, đánh giá, họ muốn biết tôi đã trải qua những gì, muốn nghe chi tiết tội ác mà kẻ tội phạm bẩn thỉu kia đã làm ra.

Họ tò mò mọi thứ về người bị hại.

Điều này khiến tôi nhận ra, nỗi đau thể x.ác phải hứng chịu cũng chỉ là nhất thời.

Mà sự thương tổn của tinh thần mới tồn tại mãi mãi.

Chính trong hoàn cảnh ấy, Hứa Trình Tường như ánh sáng le lói xuất hiện.

Anh ta tỏ tình với tôi.

Nhưng trước đó, tôi tập trung vào việc học nên phớt lờ anh ta. Hứa Trình Tường không ít lần đứng ra bênh vực khi có người cười nhạo tôi.

Sau đó, tôi đến làm việc cho một phòng khám nhỏ. Anh ta vẫn ngày ngày tới đón tôi tan làm.

Trước khi đính hôn, tôi đã từng hỏi:

"Anh đã nói cho mẹ anh biết về chuyện của em chưa?"

Cha mẹ anh làm việc trong chính phủ, rất coi trọng mặt mũi.

Hứa Trình Tường lại chần chừ, qua loa đáp ứng:

"Cái đó tính sau, dù sao cũng không phải chuyện hay."

Đúng vậy, không phải chuyện tốt.

Cho nên tôi cũng hiểu được quyết định của gia đình anh.

"Em không trách anh, cha mẹ lo nghĩ cho con mình là điều đương nhiên, em hiểu mà."

Lần này, Hứa Trình Tường quyết tâm đến thăm tôi, bất chấp sự phản đối của gia đình.

Anh ta còn cho tôi xem giấy chứng nhận đã bán căn nhà.

Cứ vậy vài lần, tôi mỉm cười hài lòng.

"Tiểu Hứa, cậu là một đứa trẻ ngoan."

Giọng điệu khàn khàn giống với bậc trưởng bối.

Hứa Trình Tường còn đang gọt táo, bị dọa giật mình, con d.ao cắt nhẹ qua đầu ngón tay, môi anh ta run run:

"Cô...cô là ai?"

Tôi là ai?

"Tôi" cúi xuống nhặt con da.o lên, lại cầm lấy quả táo khác bắt đầu gọt.

"Tôi là Nhuế Nhuế và bố của Mẫn Mẫn."

Tôi chạm qua lưỡi d.ao, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta.

Hứa Trình Tường cũng là lần đầu tiên gặp qua người có tính cách phân liệt, tay chân luống cuống, tôi vẫy tay kêu anh ta ngồi xuống.

Đây là cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông.

"Trước đây tôi không xuất hiện vì muốn quan sát cậu kỹ hơn. Dù sao trong đám cưới ngày đó, cậu không nói lời nào khiến tôi rất thất vọng. Như vậy, tôi làm sao dám yên tâm giao con gái cho cậu."

Hứa Trình Tường ngơ ngác.

"Vậy Phương Đại Chí, hắn ch.ết rồi sao?"

Tôi đáp :"Có lẽ là chưa."

"Nếu hắn còn sống...". Anh ta do dự: "Vì sao không sớm nói cho cảnh sát ?"

"Phương Đại Chí đã làm rất nhiều chuyện bẩn thỉu cho công ty bất động sản, suýt chút bị di.ệt khẩu, mà chỗ này cũng có tai mắt của bọn họ, tôi không thể tố cáo được, tin tức sẽ bị lọt ra ngoài."

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý.

"Tìm ra hắn, xóa sạch oan khuất cho con gái tôi."

Trong khi cả thành phố đang tìm kiếm th.i th.ể Phương Đại Chí.

Một bức ảnh chụp trộm hắn được gửi đến điện thoại của đội trưởng Đường.

Nhìn ngày tháng, mọi người càng hoang mang, là hôm qua sao?

Người mà ai cũng tưởng đã ch.ết hóa ra vẫn còn sống?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vu-an-lap-xuong/chuong-5.html.]

Ngay khi đội trưởng Đường đuổi tới căn phòng nhỏ ở ngoại ô, nơi Phương Đại Chí đang ẩn náu.

Hắn ta đã bị gi.ết rồi.

Phương Đại Chí ch.ết vì trúng độc, căn phòng hắn trốn nằm sâu trong núi.

Chỉ sợ cho dù cơ thể có hư thối, mục nát đến tận xư.ơng cũng không ai phát hiện ra.

Vụ án được giải quyết thuận lợi, nhưng hung thủ lại là người mọi người không ngờ tới.

Hứa Trình Tường.

Anh ta làm việc tại Viện nghiên cứu phòng thí nghiệm hóa học, chất độc mà Phương Đại Chí trúng phải đến từ phòng thí nghiệm đó. Hứa Trình Tường xử lý rất cẩn thận, nếu không phải cảnh sát đến kịp thời, có lẽ anh ta đã trốn thoát mà không để lại chút manh mối nào.

Còn về động cơ gi.ết người, Hứa Trình Tường thà ch.ết không khai.

Đội trưởng Đường cũng nắm chặt không buông.

"Nếu Đàm Mẫn Mẫn nói cho cậu biết địa chỉ, vì sao cậu không báo cảnh sát?"

Cuối cùng, anh ta đưa ra một đáp án mơ hồ, vì tôi.

"Tôi...tôi muốn tự tay trả thù cho Mẫn Mẫn, gi.ết ch.ết tên cặn bã đó."

Truyền thông đưa tin, Hứa Trình Tường lại trở thành hình ảnh người đàn ông trọng tình trọng nghĩa.

Luật sư đưa ra kết luận anh ta cố ý gi.ết người, ít nhất cũng bị kết án 17 năm tù.

Cư dân mạng thương hại.

"Mặc dù chia tay với Mẫn Mẫn dưới áp lực của mẹ, nhưng anh ta cũng bán căn nhà tỏ ý rõ ràng muốn giúp Mẫn Mẫn theo kiện đến cùng, điều này cũng không tồi."

"Đúng đấy, Phương Đại Chí ch.ết là đáng đời."

"Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân để bào chữa cho tội gi.ết người, dù là lý do gì thì việc phạm tội là không thể chối cãi."

Tôi được rửa oan, cùng phóng viên đến phòng tạm giam gặp Hứa Trình Tường.

Anh ta mặc bộ đồ của tù nhân nhàu nát, nhưng tôi không quan tâm, cứ ôm anh thật chặt.

Camera quay 360 độ quanh chúng tôi.

Người dân cả nước cũng chứng kiến câu chuyện tình yêu này.

Tôi chân thành nói: "Anh yên tâm, em sẽ chăm sóc cho dì thật tốt."

Ống kính máy quay ghi lại lời thề.

Hứa Trình Tường nhìn tôi chằm chằm, nở nụ cười gượng gạo, so với khóc còn khó coi hơn, cơ mặt vặn vẹo đến mức không giống người.

Trước khi rời đi, tôi ôm anh nói nhỏ.

"Nói cho anh một bí mật."

Cất giọng chỉ đủ hai người nghe được.

"Anh biết tại sao hôm tổ chức hôn lễ, Phương Đại Chí lại có thể tìm đến đó nhanh như vậy không?"

Khóe miệng tôi hơi cong.

"Bởi vì, địa chỉ...là do em gửi."

Đêm Phương Đại Chí biến mất, tôi thậm chí còn chủ động đến gặp hắn.

Hắn ta đ.e d.ọa tôi, nói muốn 100 vạn.

"Chỉ cần đưa tiền, tôi sẽ không đến quấy rầy nhà cô nữa, khu vực này sắp phá dỡ được đền bù, 100 vạn cũng không tính là nhiều."

Đối mặt với tên súc sinh đã từng làm tổn thương mình.

Tim tôi dần bình tĩnh.

Tôi nói 100 vạn thì không có: "Nhưng đừng lo, chúng ta hợp tác làm một giao dịch."

Phương Đại Chí cười như kẻ trộm: "Không thể nào, chúng ta?"

"Trên bàn đàm phán chỉ có đối thủ, không có kẻ thù."

Tôi có thể chọn cách gi.ết hắn cũng có thể lợi dụng hắn.

Tôi bình tĩnh nói:

"Tôi biết ông cần tiền gấp như vậy là vì đã giúp ông chủ Vương gây rối những hộ chưa chịu di dời, nhưng sợ sau khi xong chuyện, bản thân lại bị di.ệt khẩu nên muốn cầm tiền chạy trốn trước. Ông thấy đấy, tiến độ phá dỡ làng Đàm Gia tiến triển rất chậm, đợi đến khi chúng tôi lấy được tiền có lẽ ông cũng vào tù ngồi rồi."

Bị tôi nói toạc ra, khuôn mặt Phương Đại Chí đầy vẻ bực bội.

"Bạn trai tôi là Hứa Trình Tường, nhà anh ta có hai căn hộ ở ngoại ô phía Đông, nếu ông đồng ý hợp tác, tôi sẽ giúp ông lấy được 100 vạn."

Hắn ta tỏ vẻ nghi ngờ.

"Bạn trai cô có sẵn sàng chi tiền không?"

"Đối với tôi thì không nhưng đối với ông...chắc chắn là có."

Dưới ánh trăng, nửa khuôn mặt bị che phủ trong bóng tối, giống như tu la dưới địa ngục.

"Không phải ông có rất nhiều nhược điểm của anh ta sao?"

Hắn kinh ngạc nhưng nhanh chóng hiểu ra.

"Cô muốn tôi phải làm gì?"

"Muốn mọi việc càng ầm ĩ càng tốt, như vậy mới càng nhiều tiền."

Giọng điệu tôi lạnh lẽo vô cùng.

"Trước hết, ông cần phải biến mất."

Loading...