Vực thẳm - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-12 22:26:42
Lượt xem: 43
3
Mẹ tôi chắc đói lắm rồi, bà mau chóng ăn hết nửa bát cơm, rồi chợt nói:
"Ba năm qua mày tiết kiệm chắc cũng được được không ít tiền ha?"
“Ngày mai chuyển hết tiền vào thẻ của tao, mày nên biết là tao với ba mày bây giờ như vầy, khắp nơi đều cần tiền.”
“Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho tao với ba mày thì mày nhanh chóng đi kiếm việc làm đi. Nhưng có vài điều cần chú ý, không được kiếm công việc quá xa nhà, công việc cũng không được quá bận rộn, tao với ba mày không thể thiếu người chăm."
Tôi im lặng nghe, không nói câu nào, khiến bà ấy lại không vui:
“Này, tao nói này, mày đã gần ba mươi rồi, sao còn ngu như vậy? Đáng lẽ ra không cần tao phải nói, mày nên chủ động nhắc đến chuyện này! Hiện tại ở nhà có thêm mày, ăn cơm, điện nước đều nhiều hơn trước một phần. Với lại mày sống ở nhà vẫn rẻ hơn so với việc phải thuê nhà ở ngoài!
Tôi phì một tiếng, không nhịn được cười:
“Mẹ, con trở về nhà gây ra nhiều phiền phức như vậy, sao không để con rời đi?”
"Mày đang nói cái gì vậy, Hứa Anh Anh? Tao nói cho mày biết, dù trong lòng mày có nghĩ thế nào đi nữa, chúng tao vẫn là ba mẹ của mày! Bây giờ mày đừng nghĩ tới việc rời khỏi đây, mày phải ở lại bên cạnh tụi tao, chăm sóc tụi tao tới già!”
Dường như người mẹ thân yêu của tôi đã quên việc mẹ yêu cầu tôi đưa cho mẹ 300.000 tệ để “chuộc thân” rời khỏi nhà. Mấy năm nay tôi làm việc ngày đêm, ăn bánh mỳ ôi thiu và sống trong căn hầm ẩm ướt lạnh lẽo, lấy đâu ra nhiều tiền để báo hiếu cho bà?
4
Mẹ tôi đang ăn bỗng nhặt lên một miếng gì đó màu nâu, bà phàn nàn:
"Đây là cái gì? Hành cháy trông dài như thế này."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuc-tham/chuong-2.html.]
Tôi đút cơm cho ba, không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói:
“Ồ, chính là thứ mẹ thường cho con ăn lúc con bị bệnh.”
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
"Tao thường cho mày ăn..."
Mẹ tôi cau mày nhớ lại, đột nhiên đôi đũa rơi khỏi tay, bà bắt đầu nôn mửa dữ dội.
"Ba ơi, ăn thêm một chút đi."
Ba tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn với mẹ tôi, lưỡng lự nhìn món ăn tôi đút tới miệng.
"Bang!"
Mẹ tôi tức giận hất tung tất cả bát đĩa trước mặt xuống đất.
"Phản rồi! Phản rồi! Hứa Anh Anh, mày dám làm phản à? Sao mày dám cho tao với ba mày ăn gián?"
"Mày ăn gan hùm mật gấu rồi! Ba năm không đánh, mày quên trước kia mày giống như con ch.ó quỳ xuống cầu xin tao tha thứ như nào à? Tao hôm nay phải đánh chếc mày!"
Bà muốn tát tôi.
Đáng tiếc cách một cái bàn ăn, bà không thể với tới tôi, bà thật sự lực bất tòng tâm.
"Mày...điên...đánh...đánh..."
Ba tôi lúc này mới phản ứng lại, ông khó khăn nói ra từng chữ. Vừa muốn nôn hết cơm ra, vừa muốn giơ tay đánh tôi, kết quả bị tôi dễ dàng khống chế ngược lại.