Vực thẳm - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-07-14 21:23:15
Lượt xem: 105
17
Mẹ tôi tức giận đến run cả người:
"Ý mày là gì? Mày ghét bỏ ba mẹ liên lụy tới mày đúng không? Tốt, cuối cùng mày cũng nói ra lời thật lòng rồi phải không?"
Tôi nắm lấy vai mẹ ra hiệu cho mẹ đừng kích động như vậy:
"Mẹ, mẹ biết là tốt rồi, một mình con phục vụ hai người lẽ nào lại dễ dàng được, đúng không? Hai người không thể có chút giúp ích giống chú Trần, vậy ít nhất hai người cũng đừng gây thêm phiền toái cho con, vậy là con vui rồi."
Mẹ tôi hít một hơi lạnh, bà bị kinh ngạc trước trình độ giáo dục của tôi.
Sau khi về nhà, bà trở nên im lặng bất thường, vai rũ xuống, trông vô cùng uể oải.
Tôi biết bà có chuyện gì.
Từ lúc tôi về, bà nghĩ vẫn có thể như trước, đối xử với tôi như một con chó, thể hiện uy quyền ba mẹ của mình.
Nhưng hôm nay bà chợt nhận ra mọi chuyện đã khác, khác hoàn toàn.
Mẹ tôi ở nhà vài ngày, quả nhiên bà không mắng tôi nữa. Tất nhiên, bà cũng không có sắc mặt tốt.
Một ngày nọ, bà đột nhiên nói muốn đến tiệm cắt tóc để cắt tóc.
Tôi đưa bà đến tiệm cắt tóc ở tiểu khu, nghe bà nói với thợ cắt tóc nhuộm đen mái tóc trắng của mình, tôi liền hét lên:
"Mẹ! Sao mẹ lại có thể nhuộm tóc?"
Mẹ tôi và thợ cắt tóc đều bị tôi làm cho hoảng sợ.
Thợ cắt tóc vội vàng giải thích: "Cô gái, đừng lo lắng, thuốc nhuộm tóc của chúng tôi hoàn toàn có nguồn gốc từ thực vật, không chứa thuốc thử hóa học nên sẽ không gây dị ứng."
"Không phải là vấn đề dị ứng, mẹ tôi là một phụ nữ sáu mươi tuổi đã có gia đình, tóc trắng thì cứ để trắng, nhuộm đen làm gì?"
Thợ cắt tóc bối rối trước lời nói của tôi.
Tôi cúi xuống nhìn mẹ với vẻ không hài lòng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuc-tham/chuong-9.html.]
“Mẹ à, tuy ba con bị di chứng nhồi m.á.u não, nhiều chuyện bất tiện, nhưng mẹ cũng không thể ghét bỏ ông ấy được. Mẹ tự làm mình trẻ đẹp, ngày nào cũng bảo con đưa mẹ đi chơi, mẹ đang muốn làm gì vậy? Không lẽ mẹ muốn ly hôn với ba con, đi kiếm người mới à?”
18
Giọng của tôi không nhỏ, mọi người trong tiệm cắt tóc đều nghe thấy.
Thợ cắt tóc đứng gần tôi nhất hoàn toàn c.h.ế.t lặng, miệng há hốc, không nói được lời nào. Không khí xung quanh cực kỳ yên lặng.
Tôi đứng thẳng lên, nhìn xuống mẹ từ trên cao, ánh mắt đầy sự khinh thường.
[Bản edit thuộc về page Cung Thanh Vũ. Đứa nào reup đứa đó ẻ chảy suốt đời 凸(`0´)凸]
Sau khi mẹ tôi bị sốc, trên mặt bà hiện lên nhiều cảm xúc khác nhau, bao gồm tức giận, oán giận, bối rối và xấu hổ...
Đột nhiên, bà bắt đầu đập mạnh vào chiếc xe lăn và hét lớn:
"AAA..."
"Hứa Anh Anh! Sao mày không đi c.h.ế.t đi? Tại sao mày không chịu chết?"
Trông cứ như một người điên.
Có một bà cô trông quen quen, hình như biết mẹ tôi, đứng dậy nói:
"Con gái, sao con lại nói về mẹ của mình như vậy? Chỉ là nhuộm tóc đen thôi, sao từ miệng con lại thành không biết xấu hổ rồi? Một thanh niên như con lại còn bảo thủ hơn cả mấy người lớn chúng tôi nữa!"
Mọi người trong tiệm cắt tóc đều tức giận nhìn tôi, họ bắt đầu chỉ trích tôi.
Tôi vuốt phần tóc mái trước trán, mỉm cười dịu dàng:
“Kính thưa các anh, các chị, các cô, các chú, mọi người có điều không biết, mẹ tôi khác với mọi người. Năm mười lăm tuổi, tôi để tóc mái để che đi vết sẹo trên trán. Về đến nhà, mẹ tôi nhìn thấy liền hỏi tại sao tôi lại làm vậy, có phải muốn đi quyến rũ đàn ông hay không?"
"Vậy nên mọi người thấy đấy, tôi chỉ làm theo logic của mẹ để ngăn bà ấy mà thôi."
Nghe tôi nói xong, mọi người đều không thể tin được, họ dùng ánh mắt khác thường để nhìn mẹ tôi.
Mẹ tôi run rẩy toàn thân, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu. Bà trông như có thể ngất đi vì tức bất cứ lúc nào.
Sau đó bà gọi cảnh sát.
Trước sự chứng kiến của một nhóm người, bà gọi cảnh sát nói con gái bà đang bạo hành bà.