Vung Tiền Mua Một Người Bạn Trai - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-30 13:49:59
Lượt xem: 145
Tôi cầm tài liệu và bản vẽ đến công ty họ, Ngô Noãn Noãn vừa thấy tôi đã chỉ tay vào tôi.
"Chắc chắn là cô ta lấy trộm!"
"Công ty chúng ta vốn không có ai đến, mỗi khách đến đều phải đăng ký. Tôi vừa sắp xếp xong tài liệu và bản vẽ, cô ta đã đến. Ngoài cô ta ra hoàn toàn không thể có người thứ hai lấy trộm bản vẽ!"
Cô ta nhất quyết đổ mọi lỗi lên đầu tôi.
Tôi giơ tay tát Ngô Noãn Noãn một cái.
Đồ hư hỏng!
"Trần Lăng Tuyết, cô dám đánh tôi sao?"
Cô ta ôm mặt, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Tôi đánh cô đó!”
Tôi lại giơ tay tát thêm một cái.
"Sử dụng những chiêu trò hèn hạ như vậy chỉ để gây chia rẽ, cô có biết bản vẽ này đã tiêu tốn bao nhiêu công sức của Dung Dã không?"
Ngô Noãn Noãn hừ lạnh một tiếng.
Tất cả nhân viên đều dừng công việc, đồng loạt nhìn về phía tôi và Ngô Noãn Noãn.
"Trần Lăng Tuyết, cô có thời gian ở đây vu khống tôi, chi bằng nên nghĩ xem làm thế nào để giải thích với A Dã đi?"
Khi lời nói vừa dứt.
Dung Dã cầm điện thoại đi ra từ văn phòng của anh ấy.
Anh thậm chí không nhìn tôi một cái mà đi ngang qua luôn. Cảm giác lạnh lẽo từ người anh tỏa ra rất mạnh, như thể anh hoàn toàn không thấy tôi.
Dung Dã chạy thẳng ra khỏi công ty.
"Trần Lăng Tuyết, cô thấy chưa? Bây giờ A Dã hoàn toàn không muốn để ý đến cô!"
Ngô Noãn Noãn cười lạnh.
Gương mặt xấu xí của cô ta khiến tôi muốn nôn, vì vậy tôi lại tát cô ta một cái.
"Im miệng đi, cứ như chó sủa không ngừng!"
Nói xong tôi quay lưng rời đi.
20
Tôi gọi điện cho Dung Dã.
Anh ấy không nghe máy, nhắn tin cũng không trả lời.
Giống như đã biến mất khỏi thế gian.
Nhưng trước đây Dung Dã chưa bao giờ như vậy, mặc dù tôi luôn tin rằng anh ấy sẽ tin tôi, nhưng trạng thái mất liên lạc này vẫn khiến tôi không khỏi d.a.o động.
Tài liệu thực sự đã được lấy ra từ túi tôi.
Anh ấy có đủ lý do để nghi ngờ tôi.
Nhưng nếu anh ấy nghi ngờ, tôi sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì tôi không thể chấp nhận việc người mình thích không tin tưởng mình, điều đó đối với tôi mà nói là một chuyện rất sụp đổ.
Tôi lại gọi thêm vài cuộc, vẫn không ai nghe.
Cuối cùng tắt máy luôn.
Về đến nhà, Lâm Bối Bối lập tức kéo tôi lên xe.
"Bà cố nội, có phải em quên còn một mũi tiêm vaccine dại chưa tiêm không?"
Cảm xúc buồn bã ban đầu đã tan biến ngay lập tức khi nghe câu này.
Bây giờ tôi cảm thấy từ trong ra ngoài đều tràn ngập sự sợ hãi.
Mũi tiêm đó thật sự không phải do người tiêm.
Đau lắm!
Tôi vật lộn không muốn lên xe, nhưng cuối cùng vẫn bị anh trai đá vào trong xe.
Nói thật.
Tư thế này quá khó nhìn.
Mặt tôi úp xuống đất, chẳng lẽ tôi không cần chút thể diện nào sao?
"Anh, em gái anh vừa mới thất tình. Anh không thể nhẹ nhàng với em gái một chút sao?"
Anh trai tôi ngồi ở ghế lái.
Anh cười lạnh một tiếng, nói chẳng chút khách khí: "Nói như em đã từng yêu bao giờ ấy."
Thật là quá đáng.
Cứ phải chọc vào tim tôi.
21
Sau khi đến bệnh viện.
Tôi đau đến nỗi hai mắt ướt nhòe, thề rằng sẽ không bao giờ động đến chó nữa.
Nhưng vẫn không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi khi kim tiêm châm vào.
Đau đến mức tôi kêu la.
Nước mắt của tôi còn chưa kịp lau khô, thì đã thấy Dung Dã cũng cầm một tờ giấy đi lên tầng ba.
"Có chuyện gì vậy?"
Lâm Bối Bối đi cùng tôi, thấy tôi đứng im không nhúc nhích, lập tức hỏi.
Tôi không nói gì.
Tôi ôm lấy chân còn hơi đau, tập tễnh lên tầng ba.
Lâm Bối Bối đi theo sau tôi.
Lên đến tầng trên, tôi mới phát hiện ra bố mẹ chồng tương lai của tôi cũng đang ở đây. Mẹ chồng thì khóc nước mắt lưng tròng, còn mắt bố chồng cũng đỏ.
Dung Dã tựa vào tường, thỉnh thoảng ngó nhìn về hướng phòng phẫu thuật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vung-tien-mua-mot-nguoi-ban-trai/chuong-8.html.]
Lúc này, nếu tôi còn không biết xảy ra chuyện gì thì tôi thật sự là đồ ngốc.
Tôi vội vàng chạy tới.
Dung Dã thấy tôi, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.
"Sao em lại tới đây?"
Tôi lắc lắc điện thoại: "Em gọi cho anh rất nhiều cuộc."
Anh ấy ngẩn người.
Rút điện thoại ra nhìn.
"Tắt máy rồi."
Vậy nên không phải vì chuyện đó mà Dung Dã hiểu lầm tôi và không muốn nói chuyện với tôi.
Mà là vì trong phòng phẫu thuật, tình hình sống c.h.ế.t của Dung Nguyên Nguyên vẫn chưa rõ.
Bình thường tôi khá nhạy cảm, hay làm ầm lên.
Nhưng vào lúc này.
Tôi vẫn có thể phân biệt được sự quan trọng của vấn đề.
Nên tôi từ từ bước đến bên Dung Dã, im lặng ngồi cạnh anh ấy.
22
Dung Nguyên Nguyên đi tới trung tâm thương mại vào cuối tuần, trên đường thì gặp tai nạn.
Khá nghiêm trọng.
Đến giờ vẫn đang trong quá trình cấp cứu.
Dung Dã ở đây bao lâu, tôi cũng ở đây bên cạnh anh ấy bấy lâu.
Đến khi đèn trong phòng phẫu thuật tắt, tôi chạy tới cùng anh ấy.
Bác sĩ lắc đầu.
"Bị thương quá nặng, ca phẫu thuật này rất khó thực hiện. Toàn thành phố chỉ có mỗi bác sĩ Lâm có thể làm ca phẫu thuật này. Nhưng rất khó để xin được ông ấy, tiêu tốn nhiều tiền cũng khó gặp được ông ấy…"
Khó khăn đến mức nào?
Tôi liếc nhìn Lâm Bối Bối, cô ấy lập tức hiểu ý tôi. Cô ấy quay lại tìm anh trai, bắt đầu nghĩ cách giúp tôi.
Tất cả khó khăn đều không phải là khó khăn.
Khó khăn chỉ có thể vì không đủ tiền mà giải quyết.
[Edit by Tê Tê Team. Follow để đọc thêm truyện nha các mỹ nữ ♥]
Và tôi đúng lúc chỉ có tiền.
"Yên tâm, bác sĩ Lâm sẽ đến nhanh chóng để làm phẫu thuật cho Nguyên Nguyên."
Khi tôi nói ra câu này.
Dung Dã ôm chặt tôi: "Cảm ơn em, Tiểu Tuyết."
Giọng nói anh mang chút nghẹn ngào, tôi có thể cảm nhận được sự trân trọng anh ấy dành cho cô em gái này, cũng cảm giác rõ ràng trái tim anh đã hoàn toàn bị tôi làm tan chảy.
23
Con bé đã giữ được mạng sống.
Nhưng vẫn trở thành người thực vật.
Nhưng đây cũng đã là điều hạnh phúc trong bất hạnh.
Mẹ chồng tương lai khóc đến sưng cả mắt, cả ngày ở bên bệnh viện với Nguyên Nguyên.
Vài tháng liên tục trôi qua, tâm trạng bọn họ mới dần ổn định lại.
Tôi quyết định chi tiền bao một phòng đơn sang trọng.
Còn thuê vài người chăm sóc em ấy.
Đây là điều duy nhất mà tôi có thể làm với tư cách là chị dâu.
24
Nhà họ Dung đã xảy ra biến động lớn như vậy.
Ngô Noãn Noãn vẫn không có ý định buông tha tôi, thậm chí còn công khai mọi chuyện.
Nói tôi dựa vào có tiền để cướp bạn trai của người khác, còn vì tình yêu mà sinh hận, đánh cắp tài liệu của công ty, thậm chí lợi dụng quyền lực mời bác sĩ làm phẫu thuật.
Những người ghét người giàu trên mạng luôn nhiều.
Bây giờ càng cho họ một chỗ xả giận,tin nhắn riêng trên Weibo của tôi toàn là những lời chửi rủa.
Lâm Bối Bối sợ tôi buồn, quyết định thu hồi điện thoại và một số thiết bị điện tử của tôi.
Cô ấy chỉ thiếu điều không khóa trái tôi trong nhà.
Tôi thật sự không biết nói gì.
Có phải trên đầu tôi viết dòng chữ lớn "Tôi yếu đuối lắm" không?
Chỉ với chút sóng gió này mà cũng đòi đánh gục tôi?
Làm sao mà có thể!
Nhưng anh trai và Lâm Bối Bối đều cho rằng tôi chỉ đang gượng cười, họ vẫn sẽ đứng ra giải quyết việc này để bảo vệ tâm hồn yếu ớt của tôi.
Còn về phần tôi.
Hai ngày nay tôi chỉ biết ngoan ngoãn ở nhà không đi đâu cả.
Thật sự mệt mỏi.
Thậm chí ông anh còn khóa cửa phòng tôi lại!
Tôi ngồi trên ban công cầm bút vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh trai mình.
Nguyền rủa anh ấy giữa đêm ngủ bị Lâm Bối Bối đá xuống giường!