Vụng Trộm Yêu Em - Chương 24.2 (Hoàn)
Cập nhật lúc: 2024-08-08 09:26:22
Lượt xem: 3,817
Lần này, khi sắp trở về, Lục Tử Hằng nhận được điện thoại của bà, trong điện thoại, bà vô cùng phấn khích:
"Tử Hằng, mẹ phát hiện ra một đứa bé hát rất hay! Con biết không? Đó chính là chị gái của cô bé trong bức ảnh lần trước!"
Không thể ca hát nữa, luôn là nỗi tiếc nuối lớn nhất của Tân Linh.
Vì vậy, Tân Linh đã đón Bùi Nhiên về. Bà ấy dốc hết tâm huyết cả đời để giúp đỡ Bùi Nhiên.
Năm sau, Bùi Tình cũng được đón đến đây, học cùng lớp với anh.
Cuối cùng anh cũng được gặp cô ấy.
Cô ấy luôn im lặng học bài, mái tóc đuôi ngựa rất suôn mượt, giống như con người cô ấy vậy.
Anh ngồi chéo phía sau cô ấy, mỗi khi học bài mệt mỏi, anh đều thích ngẩng đầu lên nhìn cô ấy.
Một lần, cô ấy bị bóng đập vào đầu, anh không kịp suy nghĩ đã bế cô ấy chạy một mạch, liên tục gọi tên cô ấy.
Sau khi xác nhận cô ấy không sao, anh nhận được điện thoại, Tân Linh đột nhiên cảm thấy không khỏe, bà nhờ anh đi quay video buổi biểu diễn của Bùi Nhiên.
Kỳ nghỉ hè năm lớp 11, lần đầu tiên hai người họ ở riêng với nhau.
Anh nhớ Bùi Nhiên từng nói cô ấy và em gái đều thích ăn kẹo xoài, nhưng dần dần anh lại phát hiện, so với xoài, hình như cô ấy thích đào hơn. Vẻ mặt của cô ấy khi ăn đào, rõ ràng là vui vẻ hơn.
Năm lớp 12, anh thường xuyên mua kẹo đào, thông qua Tân Linh đưa cho Bùi Nhiên, rồi Bùi Nhiên lại mang đến cho cô ấy.
Lúc đó anh đã được tuyển thẳng vào đại học, hy vọng cô ấy cũng có thể thi đỗ vào một trường đại học tốt, anh đã thức trắng đêm suốt một tháng, soạn vở ghi chép trọng điểm của tất cả các môn học cho cô ấy.
Lên đại học, anh càng bận rộn hơn, ông nội sức khỏe không tốt, anh bắt đầu dần dần tiếp quản công ty, ông chú thì ngày càng ép sát, anh không thể lơ là bất cứ lúc nào.
Sức khỏe của Tân Linh cũng ngày càng kém.
Niềm an ủi duy nhất, chính là thỉnh thoảng cô ấy đến biệt thự nhà họ Lục thăm Tân Linh.
Sau đó, Tân Linh đã chấp nhận một số phương pháp điều trị mới, nhưng đều thất bại.
Tối hôm đó, anh trở về từ bệnh viện, tự mình uống rượu, nằm trên ghế sofa.
Mệt mỏi quá, anh nghĩ.
Nếu sớm muộn gì cũng sẽ trở thành kẻ thần trí mê muội như bố, vậy thì bây giờ vất vả như vậy là vì cái gì?
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, có người nhẹ nhàng đắp chăn cho anh.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt linh động đó.
Có lẽ là do rượu, có lẽ là anh đã muốn làm như vậy từ lâu.
[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Anh đè đầu cô ấy xuống, hôn lên môi cô ấy.
Đêm đó, cô ấy không đi, họ chen chúc trên ghế sofa, ôm nhau ngủ thiếp đi.
Anh biết, cô ấy rất tốt, rất hiểu chuyện, nếu anh muốn cô ấy ở bên cạnh mình, chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.
Nhưng anh không thể làm như vậy.
Buông thả bản thân một lần là đủ rồi, anh không thể lỡ dở, ảnh hưởng đến tương lai của cô ấy.
Năm cuối đại học, anh vẫn độc thân.
Không ít cô gái theo đuổi anh, ngay cả Bùi Nhiên cũng đã tỏ tình với anh hai lần, anh đều thẳng thừng từ chối.
Anh đến xem các buổi biểu diễn của Bùi Nhiên, thuần túy là vì muốn mẹ anh được nghỉ ngơi nhiều hơn.
Gần đến ngày tốt nghiệp, cuộc đấu tranh giữa anh và ông chú trong công ty ngày càng gay gắt, bệnh tình của Tân Linh cũng ngày càng nghiêm trọng.
Hàng ngày anh đều bận rộn với trường học, công ty, bệnh viện, ca phẫu thuật của Tân Linh đã thành công, bà ấy lại vượt qua cơn nguy kịch, anh cuối cùng cũng kiệt sức ngã bệnh.
Tối hôm đó, lúc anh tỉnh dậy, bên cạnh có một cốc nước.
Anh uống một ngụm đã cảm thấy có gì đó không đúng, dù sao từ sau khi Tân Linh xảy ra chuyện, anh luôn cẩn thận với đồ ăn thức uống.
Vì vậy anh đã đổ cốc nước vào chậu cây thủy sinh bên cạnh, lặng lẽ chờ đợi kẻ hạ độc xuất hiện.
Anh không ngờ lại là cô ấy.
Cô ấy nói trong biệt thự chỉ có một mình cô ấy.
Đầu anh choáng váng, cảm thấy trong lòng cũng khó chịu.
Sáng sớm tỉnh dậy đã không thấy cô ấy đâu, anh nhìn thấy Bùi Nhiên ở tầng một, còn có chiếc điện thoại vô tình rơi xuống đất của cô ấy và bức ảnh trên màn hình điện thoại.
Bùi Nhiên nói Bùi Tình đang muốn leo cao, chị ấy rất đau đầu.
Anh bất lực nghĩ, anh còn mong cô ấy có thể leo lên một cành cao thật cao, dù sao ai cũng tốt hơn anh - kẻ có thể phát bệnh bất cứ lúc nào.
Sau khi Bùi Nhiên rời đi, bạn anh là Lâm Sanh cũng đến, cậu ta là một thiên tài hóa sinh bị ép phải kế thừa gia nghiệp, sau khi mày mò trong phòng sách một hồi, cậu ta đưa ra kết luận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vung-trom-yeu-em/chuong-24-2-hoan.html.]
"Đây là thuốc giả mà mấy kẻ lừa đảo bán, cũng có người tin được."
Hai người ngồi xuống nói chuyện.
"May quá, lần này dì Tân đã vượt qua cơn nguy kịch, cậu cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
"Ừ."
"Nhưng mà, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"
Có lẽ Lâm Sanh đã nhìn thấy túi xách của Bùi Nhiên ở phòng khách, liên tưởng đến chuyện anh từng giúp đỡ Bùi Tình, "Chơi trò thế thân à? Thích thầm chị gái lại đi chăm sóc em gái? Cẩn thận người ta hiểu lầm đấy."
"Vốn dĩ cũng đâu phải thật lòng." Anh nói.
Chuyện thích Bùi Nhiên, vốn dĩ không phải là thật, đều là người khác hiểu lầm mà thôi.
Bùi Nhiên biết, anh cũng biết.
Anh lười giải thích với Lâm Sanh.
Sau khi Lâm Sanh rời đi, anh gặp Bùi Tình, anh nói mình đã nhận nhầm người.
Cô ấy sững sờ, sau đó lập tức cười nói tối qua chắc là anh nằm mơ.
Lời nói dối gượng gạo này, lại bị anh hiểu lầm thành mình quả nhiên không phải là lựa chọn duy nhất của cô ấy.
Không ai là không thay đổi, có người đang dần dần trở nên tốt đẹp hơn, cũng có người đang dần dần lạc lối.
Anh nghĩ, có lẽ anh đã không còn hiểu rõ cô ấy nữa, lúc anh bận rộn với công ty, bệnh viện, cuộc sống bị những chuyện phức tạp khác lấp đầy, có lẽ cô ấy đã thay đổi.
Sau đó, cô ấy đã từ chối lời mời làm việc của Lục thị, lý do là công ty đó có thứ cô ấy muốn hơn.
Là muốn mức lương cao hơn, hay là muốn người khác?
Anh không biết, cũng không có lý do để giữ cô ấy lại.
Một năm sau đó, ông nội anh ấy qua đời, thủ đoạn cạnh tranh của Lục Hợp quá bẩn thỉu, anh đã đưa mẹ anh ra nước ngoài, nhờ lão Chung giúp bà ấy điều dưỡng cơ thể.
Ai ngờ Lục Hợp ngay cả Tân Linh đã ra nước ngoài cũng không buông tha, sau một vụ tai nạn giao thông nguy hiểm nhưng may mắn thoát nạn, anh đã đưa mẹ anh đến nơi bí mật, nói dối rằng Tân Linh đã qua đời vì bệnh cũ tái phát.
Tiếp theo, chính là "cuộc chiến" với Lục Hợp.
Anh đã thắng, đuổi Lục Hợp ra khỏi tổng công ty, thay m.á.u hội đồng quản trị, anh nắm giữ quyền lực tuyệt đối.
Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, cũng đã có tiến triển, bố anh không phải bị di truyền căn bệnh của bà nội, mà là bị người ta hạ độc.
Cuộc điều tra vẫn đang tiếp tục, nhưng trái tim bị kìm nén bấy lâu nay lại bắt đầu rạo rực trở lại.
Lớp trưởng hỏi anh có muốn tham gia họp lớp không, anh suy nghĩ một chút, hỏi xem có ai tham gia.
Lớp trưởng gửi cho anh một danh sách, anh nhìn thấy tên cô ấy.
Nhưng ai ngờ, cô ấy lại có bạn trai.
Trên bàn ăn, dáng vẻ thân mật của hai người khiến anh suýt nữa mất lý trí.
Nhưng lúc ra về, anh đi theo phía sau, phát hiện hai người sau khi ra khỏi nhà hàng, liền tách ra, cách nói chuyện cũng rất khách sáo, không hề giống người yêu.
Kết quả của việc mất lý trí, là anh đã vô tình nói lời khó nghe, nhưng cũng phát hiện ra sự thật mà một năm trước anh không phát hiện ra.
Làm sao cô ấy có thể làm ra chuyện như vậy chứ?
Chỉ là năm đó anh muốn đẩy cô ấy ra xa, ép buộc bản thân tin rằng như vậy thôi.
Anh đứng dưới khách sạn cô ấy ở suốt một đêm, anh đã hiểu ra một chuyện.
Trước đây anh không dám, sợ lỡ dở cô ấy, sợ anh phát bệnh, khiến cô ấy phải chịu khổ như mẹ anh.
Nỗi lo lắng này, từng giống như xiềng xích nặng nề, khiến anh liều mạng kìm nén tình cảm của mình.
Nhưng anh lại không thể kiểm soát được việc mỗi khi đêm về, anh luôn vô thức nhớ đến bóng hình cô ấy.
Bây giờ anh đã không còn lo lắng về việc phát bệnh nữa, tuy còn có những chuyện chưa làm xong, nhưng anh không muốn buông tay cô ấy nữa.
Nhưng phải từ từ thôi, không thể dọa cô ấy sợ.
Vì vậy anh đã tìm Lâm Sanh và lão Chung.
Hai người họ thắc mắc hỏi anh muốn làm gì.
Hoa hồng trên ban công đung đưa trong gió, anh nhìn bầu trời quang đãng bên ngoài cửa sổ.
Mọi thứ đều tươi mới như được gột rửa.
Anh cười.
"Giúp anh theo đuổi vợ."
(Hết)