Vườn Thú Lúc Hoàng Hôn - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-02 10:38:45
Lượt xem: 2,400
Trong vườn hổ có ba con hổ.
Chúng đói đến mức gầy trơ xương.
Nhưng trong tay tôi chỉ có một con gà.
Tôi đứng trước cửa, băn khoăn, hỏi điện thoại: "Có ba con hổ, nhưng chỉ có một con gà, làm thế nào để xử lý cho khéo léo đây?"
Bình luận bắt đầu nổi lên:
【Nói vào tai hổ: Tôi là người khéo léo, nhường tôi đi.】
【Nói với hổ: Răng mày có thức ăn dính kìa.】
【Treo cổ trước cổng vườn hổ.】
【Quỳ xuống xin hổ đừng làm cô khó xử.】
Tôi xem bình luận một lúc, cân nhắc và chọn cách của nhóm mẫu giáo.
Tôi giơ con gà lên, đứng trước cửa, "Để tôi xem con hổ con nào ngoan nhất nào."
Ba con hổ gầy trơ xương liền tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh.
Tôi bắt đầu huấn luyện hổ, "Ngồi xuống, đứng lên, bắt tay với con hổ bên cạnh. Con nào làm tốt nhất sẽ được ăn gà."
Tôi ném con gà vào.
Tôi vỗ tay, chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng hổ gầm.
【Tôi sợ quá! Chạy đi, hai con hổ không được ăn gà đang đuổi theo đấy!】
【Chạy đi streamer!】
Tôi nhìn lại.
Hai con hổ đói lao ra khỏi cổng.
Chúng phá tung cánh cổng vườn hổ, đeo trên lưng, đuổi theo tôi liên hồi.
Đợt hổ này khó mà điều khiển.
Chúng chẳng biết lý lẽ chút nào.
May mắn thay, vì quá lâu chưa ăn, chúng chạy không nhanh.
Tôi vừa chạy vừa hét, "Này chú hổ nhỏ ăn gà, đến cứu tôi với."
Con hổ nhỏ ăn no chạy đến bên tôi.
Tôi nói: "Ngồi xuống."
Nó nghe lời.
Tôi leo lên lưng nó, "Ngoan nào, đưa tôi thoát khỏi chúng."
【Á? Cái này cũng được sao?】
【Streamer đạt tiêu chuẩn làm giáo viên mẫu giáo.】
【Nhóm mẫu giáo cộng điểm.】
...
Tôi thoát khỏi vườn hổ.
Điểm đến tiếp theo là vườn công.
Sư đệ lại ló đầu ra, "Xem bói không? Streamer, lần thứ hai giảm nửa giá."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuon-thu-luc-hoang-hon/chuong-3.html.]
Tôi nói: "Chỉ xem một quẻ thôi, tiết kiệm được 250 tệ."
Anh ta nói: "Không được đâu, khu này có hai quy tắc cơ mà."
Streamer: 【Có vẻ như tôi phải trả thêm tiền rồi.】
Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi livestream mà phải trả tiền cho người khác.
Tôi lại chi thêm 750 tệ.
Thiện Nguyên bắt đầu đọc quy tắc, "Đừng nhìn công xòe đuôi."
Tôi hỏi, "Nếu nhìn sẽ sao?"
"…Cô sẽ trở thành một phần của nó."
Anh ta tiếp tục nói: "Quy tắc thứ hai: Đừng đồng ý khi công trống cầu hôn."
Tôi: "Hả?"
Người bình thường ai lại đồng ý chứ.
【Haha… haha… haha… haha… đừng đồng ý khi công trống cầu hôn.】
【Có ai thật sự đồng ý không?】
Tôi đeo kính râm, thản nhiên bước đi.
Nhưng lại bị một người chặn đường.
Anh ta rất đẹp trai. Da trắng lạnh, mắt xanh biếc, mang đậm phong cách ngoại quốc.
【Cái gì đây? Trai đẹp, đồng ý đi.】
【Tôi sai rồi, tôi sẽ đồng ý.】
Anh ta nở nụ cười quyến rũ với tôi, "Càng nhìn em, tôi càng thấy ghét. Ghét ở chỗ càng nhìn lại càng thấy thích."
【Eo, sao mà sến súa thế.】
【Vừa nói đồng ý sao không nói nữa đi.】
Tôi: "…"
Ồ, đây là công trống à.
Anh ta chống tay vào tường, "Lời tỏ tình là mượn, nhưng anh thích em thật đấy."
Thật sự muốn đổ cả chai nước rửa bát vào mặt anh ta, nhưng tôi không có.
Tôi lục trong túi và lấy ra tấm giấy thấm dầu, ném về phía anh ta.
Anh ta hét lên một tiếng, biến trở lại thành một con công trống:
"Tôi không tin có ai lại không thích tôi! Không ai có thể cưỡng lại sức hút của tôi!"
Sau đó, nó xòe đuôi.
Đôi mắt, từng cái từng cái, trên lông vũ, đều là mắt.
Mỗi con mắt đều đang nháy mắt với tôi.
Dạ dày tôi lộn nhào, sắp nôn đến nơi.
Tôi bật đèn pin trên điện thoại, chiếu thẳng vào nó.
Nó vừa chạy vừa chửi, "Không có chút ý thức công cộng nào! Ai lại chiếu đèn mạnh vào mắt của ngôi sao nam chứ!"