Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Vương Gia Giả Ngốc - Phần 6

Cập nhật lúc: 2024-08-27 11:15:57
Lượt xem: 1,074

 11

 

Ta bắt đầu bí mật tìm đại phu chữa trị cho Tạ Chiếu Tự, Lệ Phong cũng đưa ta tất cả tư liệu về đội vệ binh kia.

 

Nhìn những cuốn sách ấy, ta chỉ thấy đáng tiếc.

 

Trong tay Tạ Chiếu Tự đều là nhân tài, nhưng nay hắn ngu ngốc, những người này cũng đành bị lãng phí.

 

Ta giới thiệu vài mưu sĩ đến phụ giúp phụ thân, những người còn lại thì phân bổ vào các sản nghiệp của phủ Cửu Vương.

 

Tưởng rằng cuộc sống cứ thế yên ổn trôi qua, đột nhiên phủ Cửu Vương nhận được tin từ trong cung—

 

Tây Bắc xảy ra thiên tai.

 

Tây Bắc của Đại Chinh không dựa vào sông ngòi, địa thế cao, thiên tai năm nào cũng có.

 

Nhưng lần này rất nghiêm trọng, giống như trận hạn hán ba năm trước.

 

Cây cối lúa má c.h.ế.t sạch chỉ sau một đêm, dân chúng thi nhau di cư về phía Nam, thành Chí Dương gần nhất không thể chứa hết người, dẫn đến bạo loạn.

 

Cần một người có uy tín lên phía Bắc trấn an dân chúng.

 

Hoàng đế chọn... phụ thân.

 

"Ngàn vạn lần không thể!" Ta vội vàng chạy đến phủ Vãn gia, ngăn phụ thân đang chuẩn bị xe ngựa: "Phụ thân, người không thể đi!"

 

Phụ thân cười rất hào sảng: "Sợ gì chứ, phụ thân của con năm xưa đã từng một mình sang nước địch đàm phán hòa ước đấy!"

 

Ta chớp chớp mắt, rồi cảm thấy khóe mắt ươn ướt.

 

Lần này ai đi cũng được, chỉ riêng phụ thân là không thể.

 

Phụ thân là cái gai trong mắt Hoàng đế, là nỗi nhức nhối của Thừa tướng, nếu phụ thân đi chuyến này, chính là đi vào chỗ chết.

 

Trong loạn lạc, cái c.h.ế.t của một đại thần là điều rất đỗi bình thường.

 

Phụ thân nhìn ta sâu thẳm: "Ninh Ninh, con phải giữ mình cẩn thận, và còn nữa... chăm sóc tốt cho mẫu thân."

 

Ta quỳ xuống trước ông: "Nữ nhi xin đi thay."

 

"Hoang đường!" Phụ thân cau mày.

 

Ta hít sâu một hơi: "Đây là lựa chọn tốt nhất.

 

"Người của hoàng thất, có thể khiến bá tánh yên lòng.

 

"Là Cửu Vương phi, những kẻ xấu xa sẽ không dám manh động.

 

"Là nữ nhi của Thái phó, con sẽ không gây ra mối đe dọa nào cho hoàng đế, mà còn có thể dùng để kiềm chế phụ thân."

 

Ngón tay của phụ thân hơi động đậy, nhưng cuối cùng ông vẫn không đỡ ta đứng lên.

 

Ông không nỡ để ta mạo hiểm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-gia-gia-ngoc/phan-6.html.]

 

Bên cạnh ta, một bóng người bỗng nhiên quỳ xuống, vận y phục lộng lẫy, chìa tay nắm lấy ta.

 

Ta kinh ngạc, quay đầu nhìn, chỉ thấy Tạ Chiếu Tự đang cười ngây ngô.

 

"Có Bổn vương đi cùng Ninh Ninh!"

 

 12

 

Cuối cùng phụ thân cũng đồng ý.

 

Ông vào cung chủ động xin cho ta đi, hoàng đế khốn nạn ấy cũng vui vẻ đồng ý.

 

Ban đầu, hắn hết lời ca ngợi ta, nói rằng ta từ nhỏ được Thái phó giáo dưỡng, tuy là nữ nhi nhưng cũng nên ra ngoài trải nghiệm thế sự.

 

Rồi hắn còn nói những lời vô nghĩa: "Ngày xưa có Mộc Lan thay cha tòng quân, nay có Vãn nữ thay cha cứu tế."

 

Hắn còn bảo sẽ ghi lại chuyện này trong sử sách.

 

Ta ngoài mặt cảm kích, trong lòng quay đi liền khinh bỉ phun nước bọt.

 

Cái thứ gì không biết, đầu óc hắn có vấn đề rồi!

 

Nhưng điều ta không ngờ tới là, hoàng đế lại đồng ý để Tạ Chiếu Tự theo ta lên phía Bắc.

 

Cái tên ngốc ấy...

 

"Ninh Ninh!" Tạ Chiếu Tự ôm một tấm áo chồn mới đến: ‘‘Họ nói Tây Bắc lạnh lắm, Ninh Ninh phải mặc nhiều vào!"

 

Quả thật là một tấm da lông thượng hạng.

 

Ta bất đắc dĩ: "Người có thể ở lại Kinh thành, không cần theo ta đâu."

 

"Bổn vương đã hứa với Thái phó, phải đi cùng Ninh Ninh!" Tạ Chiếu Tự mải mê thu dọn đồ đạc.

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Ta hiểu ý của phụ thân, có Tạ Chiếu Tự làm bùa hộ mệnh, những kẻ khác sẽ không dám động đến ta.

 

Chỉ tội cho kẻ ngốc này...

 

Ta bảo Lệ Phong sắp xếp vài hộ vệ giỏi võ đi cùng, rồi kéo Tạ Chiếu Tự lại, nhắc nhở từng câu: "Chuyến đi này rất quan trọng, A Tự không được tùy tiện."

 

Tạ Chiếu Tự ngoan ngoãn trèo lên xe ngựa: "Đều nghe theo Ninh Ninh."

 

Chiếc xe ngựa được thu xếp khá thoải mái, ta và Tạ Chiếu Tự ngồi trong xe, lắc lư suốt quãng đường rời khỏi Kinh thành.

 

Từ sáng sớm đến tối mịt, chúng ta dừng chân ở trạm dịch rồi lại lên đường.

 

Xe ngựa chạy liên tục suốt bảy ngày.

 

Lệ Phong gõ cửa xe: "Vương gia, Vương phi, cổng thành Chí Dương đã đóng, đêm nay chúng ta cần nghỉ lại ở ngôi miếu hoang gần đây, sáng mai sẽ vào thành."

 

"Được."

 

Ta vỗ nhẹ Tạ Chiếu Tự, người đang tựa vào vai ta ngủ: "Dậy đi thôi."

Loading...