VƯƠNG GIA RƠI VÀO LƯỚI TÌNH - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-06-11 10:33:14
Lượt xem: 1,956
10.
Trong giấc mơ đầu tiên, linh hồn tôi nhập vào Thẩm Mạn Thanh lúc sáu tuổi ở lại cổ đại vỏn vẹn tròn một tháng.
Tiêu Như Thần cùng dì Trần Vận sống ở một viện phụ vừa đúng ngay cạnh vườn mơ của nhà Thẩm Mạn Thanh.
Tôi nghĩ cách lén lút đưa Tiêu Như Thần ra ngoài, tìm tới nơi ẩn núp của Phương thúc ở trong kinh, ông ấy là tâm phúc của dì tôi.
Phương thúc vừa nhìn thấy chúng tôi nước mắt đã rơi như mưa: “Sau khi tiểu thư sinh hạ tiểu thiếu gia, sức khỏe của người luôn không được tốt. Người liền giao phần lớn sản nghiệp cho An vương quản lý, vậy mà chưa đợi người ở cử xong tất cả đều mất trắng. Toàn bộ sản nghiệp của tiểu thư đều bị người của An vương thôn tính, bản thân người cũng bị giam cầm trong vương phủ. Chúng tôi đã làm mọi cách để giải cứu người, nhưng thương nhân làm sao đấu lại binh lính đây, tử thương vô cùng nghiêm trọng.”
“Cuối cùng, ta chỉ có thể ẩn núp trông giữ phần sản nghiệp trong tay mình thôi.”
Tiêu Như Thần nghe những lời này vẫn luôn chăm chú nhìn mặt đất, không nói lời nào.
Hắn y chang một tên đầu gỗ, đối với bất kỳ âm thanh nào từ thế giới bên ngoài đều không có phản ứng.
Phương thúc nói với tôi: “Cô nương, ta phải đi xử lý một số việc, cô đợi ta một lát nhé.”
Đợi Phương thúc rời đi, Tiêu Như Thần đột nhiên nắm lấy tay tôi, viết lên một chữ “chạy”.
Trong lòng tôi kêu lộp bộp một tiếng, không kịp suy nghĩ liền kéo theo hắn một đường bỏ chạy.
Chúng tôi trốn sau xe lừa chở thức ăn thừa, thấy Phương thúc dẫn theo một toán lính đuổi g.i.ế.c chúng tôi.
Lão già này kỳ thực đã quy thuận An vương từ lâu rồi!
Nếu không phải Tiêu Như Thần cảnh giác, chúng tôi đi chuyến này coi như xong đời.
Chẳng trách lúc đi tìm Phương thúc, Tiêu Như Thần lại yêu cầu tôi đeo mặt nạ.
Nếu ông ta biết tôi là Thẩm Mạn Thanh, quay đầu lại không đem nhà tôi bứng đi luôn mới lạ.
Hiện tại bên ngoài không thể tin tưởng ai, tôi đành ảo não đưa Tiêu Như Thần về Thẩm gia.
Vừa khéo nha hoàn của Thẩm Mạn Thanh bị bệnh đã được đưa về nhà.
Tôi nhân cơ hội này, hóa trang cho Tiêu Như Thần thành một tiểu cô nương, để hạ nhân đăng ký trong danh sách, nói rằng hắn là một tiểu nha hoàn vừa được mua về.
Thẩm Mạn Thanh tuy rằng chỉ là Thẩm gia thứ nữ, nhưng di nương của nàng cũng được sủng ái, quyền mua một nha đầu không phải không có.
Từ đầu đến cuối Tiêu Như Thần đều không có ý kiến gì, tùy ý để người ta bày bố.
Tôi lúc đó cũng khá là lanh lợi, thuận lợi đưa Tiêu Như Thần vào sống ở Thẩm gia.
“Tiêu Tiêu, từ giờ trở đi, chúng ta phải hành sự cẩn trọng mới được.” Tôi nắm lấy bàn nhỏ bé của Tiêu Như Thần, tỉ mỉ dặn dò: “Người xấu ở bên ngoài quá nhiều, chúng ta đặt ra một ám hiệu đi. Vạn nhất chúng ta có bị lạc nhau thì cứ theo ám hiệu mà liên lạc.”
Tiêu Như Thần nghe tôi gọi hắn như vậy liền ngẩng đầu lên, trên mặt hiện rõ vẻ không hài lòng.
Tôi chững chạc đàng hoàng nói ám hiệu cho hắn.
Hai hàng lông mày của Tiêu Như Thần như muốn xoắn lại với nhau.
Đột nhiên tôi cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, liền hét chói tai.
11.
“Aaaaaaa!!! Đừng châm nữa, đừng châm nữa.”
Tôi vừa tỉnh lại liền thấy thái y đã gần như đ.â.m thủng mười đầu ngón tay của tôi!
Tiêu Ngư kinh hồn khiếp vía nhìn tôi: “Hoàng hậu! Cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi, nàng đã ngủ vọn vẹn hai ngày rồi, kinh động đến cả vương thúc rồi kìa.”
Con bé ra sức nháy mắt với tôi.
Tôi đẩy con bé ra, nhảy xuống giường, kích động nắm lấy tay Tiêu Như Thần nói: “Tiêu Tiêu, thời niên thiếu không biết tỷ tỷ tốt!”
Tiêu Như Thần chậm rãi nhìn tôi một hồi, rồi lùi lại hai bước nhìn tôi soi mói.
“Cậu điên rồi à?” Tiêu Ngư vội vàng đi tới, thấp giọng nói: “Cậu muốn tán trai cũng phải xem thử mình đang ở đâu chứ! Tiêu Tiêu, hai tiếng này mà cậu cũng dám gọi sao?”
Thấy Tiêu Như Thần không chút phản ứng, tôi như muốn gục ngã.
Chuyện gì vậy trời, lẽ nào sau khi tôi xuyên không đến đây Tiêu Như Thần đã mất trí nhớ rồi?
Thật là không cam lòng chút nào.
“Vương gia.” Tôi điếc không sợ s.ú.n.g hỏi: “Ngài có còn nhớ, hồi năm tuổi đã cùng ta trốn truy binh ở trong thùng đựng thức ăn thừa không?”
Tiêu Như Thần vẫn im thin thít, nhướng nhướng mày.
Tôi nghiến răng ken két, xuất ra chiêu cuối, đi tới đứng bên cạnh hắn thì thầm: “Đêm đầu tiên ngài ở lại Thẩm gia đã gặp ác mộng, tỉnh lại liền nắm lấy tay ta không buông, luôn miệng nói tỷ tỷ, đừng đi mà.”
“Ngài thật sự không nhớ gì sao?” Tôi tuyệt vọng muốn c.h.ế.t mà.
Cẩn thận nhớ lại thì từ lúc Tiêu Như Thần được mười lăm tuổi, tôi đã không còn nhập hồn vào người Thẩm Mạn Thanh nữa.
Từ đó đến giờ cũng đã mười năm, Thẩm Mạn Thanh thật sự cũng đã không còn, Tiêu Như Thần có lẽ đã quên mất tôi rồi.
Ngay lúc tôi đang tuyệt vọng, Tiêu Như Thần thủng thẳng ra ám hiệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-gia-roi-vao-luoi-tinh/chuong-4.html.]
Hơn nửa ngày trời hắn mới rặn ra một câu: “Rắm của tỷ tỷ thả thật thơm.”
Tôi mừng như điên hét lên, lao tới ôm chầm lấy hắn: “Aaaaa, ngươi nhớ rồi, Tiêu Tiêu! Ngươi đều nhớ hết!”
Tiêu Như Thần chọc ngón tay vào trán tôi, vẻ mặt âm trầm nói: “Ta đều nhớ hết, chỉ có nàng là quên sạch thôi. Thẩm Mạn Thanh, nàng đúng là một kẻ bạc tình.”
“Ta xin lỗi, thật sự rất xin lỗi.” Tôi ôm chặt lấy hắn, khóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Trong mơ, tôi nhập hồn vào cơ thể Thẩm Mạn Thanh, ở bên hắn mười năm.
Sau đó, tôi đã đưa miếng ngọc bội cho dì Trần Vân, đưa dì ấy từ cổ đại quay trở về, tôi cũng không còn cách nào để xuyên không quay lại nữa.
Lúc đó tôi không thể quay lại được nữa, sợ là Tiêu Như Thần và Thẩm Mạn Thanh đều rất lo lắng, gấp đến nỗi phát sốt luôn ấy nhỉ.
Vì để cắt đứt chấp niệm của tôi, bố già đã cưỡng chế thôi miên tôi, giấu đi những kí ức của tôi về Tiêu Như Thần.
12.
Tiêu Như Thần ngoại truyện.
Thẩm Mạn Thanh trước khi c.h.ế.t để lại cho ta một bức thư, chỉ vỏn vẹn có mấy chữ nhưng ta đã đọc rất lâu.
“Tiêu Như Thần, ta chẳng còn sức để đợi nữa. Ngươi nói thử xem, liệu rằng sau khi ta chết, nàng ấy có quay trở lại không? Ta thật sự rất nhớ nàng ấy. Nếu nàng ấy thật sự quay lại, xin ngươi hãy đến mộ phần của ta đốt một phong thư.”
Đúng vậy, nàng ấy trở lại rồi.
Khoảnh khắc nàng ấy chạy ra khỏi lãnh cung, ta liền biết nàng ấy đã trở lại.
Nhưng nàng ấy đã quên hết tất cả, chạy về phía Tiêu Ngư.
Bọn họ ôm nhau như thể ta chỉ là một kẻ ngoài cuộc.
Từ tin tức thám tử báo lại, ta đoán Tiêu Ngư hẳn là bạn tốt của nàng ấy.
Lúc đó, ta vẫn chưa biết Tiêu Ngư là nữ tử.
Ta đố kỵ đến phát điên, nửa đêm canh ba từ tẩm cung của Tiêu Ngư đem nàng đi, cũng vì vậy mà bị Vạn tướng quân để mắt tới.
Ta phải không ngừng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, trước khi diệt trừ được Vạn tướng quân, ta tuyệt đối không thể để lộ ra điểm yếu của mình.
Nàng ấy và Tiêu Ngư ngày đêm lo lắng, ăn ngủ không yên, sợ ta phát hiện ra thân phận của bọn họ rồi g.i.ế.c họ luôn.
Ta nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng đưa điểm yếu của mình vào tay bọn họ.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, mọi dấu vết về bà đều đã bị xóa sạch.
Không ai biết mẫu thân của Tiêu Như Thần ta từng bị tiên hoàng quả đoán là yêu nghiệt.
Một khi chứng cứ này bị người khác biết được, ta sẽ rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Vậy mà sau khi bắt được điểm yếu này của ta, nàng lại càng sợ hãi, vừa nhìn thấy ta đã quay đầu chạy mất.
Mạn Mạn thật sự là một người rất thông minh, Tiêu Ngư tính ra cũng có chút mưu lược.
Vậy mà mỗi lần hai người bọn họ ở trước mặt ta, trong đầu nghĩ gì đều viết hết lên mặt, thật là khiến người ta thở dài.
Ta quyết tâm bắt lấy nhược điểm của Vạn tướng quân, sớm ngày trừ khử hắn, mau chóng chỉnh đốn triều chính, dọn đường cho Tiêu Ngư.
Ta lợi dụng Vạn quý phi, nhổ cỏ tận gốc Vạn tướng quân một cách thuận lợi.
Tiêu Ngư lúc trước là kẻ yếu đuối vô năng, ta chẳng hy vọng gì vào hắn.
Không ngờ thay vào một linh hồn khác, lại là một người tài dễ bảo.
Ta suy tính một chút, quyết định đích thân hướng dẫn Tiêu Ngư xử lý triều chính, nàng ta quả thật đã không hề làm ta thất vọng.
Ta nghĩ nếu có thể phò trợ Tiêu Ngư tự mình chấp chính, nàng ta và Mạn Mạn cùng nắm quyền, Mạn Mạn có lẽ sẽ càng vui vẻ.
Suy cho cùng, lúc trước nàng đã từng nói với ta không chỉ một lần, nếu mẫu thân ta lựa chọn tự mình nắm quyền thay vì dựa vào người phụ thân không đáng tin của ta, thì có lẽ bà đã không có kết cục như vậy.
Trong lúc đang xử lý chính sự, tin tức Mạn Mạn hôn mê không tỉnh truyền tới.
Ta sợ hãi đến mức chân đứng không vững, rất lâu sau mới bước nhanh ra ngoài.
Ta túc trực bên giường đúng hai ngày, nàng cuối cùng mới tỉnh lại.
Mạn Mạn vừa nhìn thấy đã nhào vào lòng ta, đôi mắt nàng đẫm lệ gọi một tiếng Tiêu Tiêu.
Ta vừa nghe nàng gọi như thế liền biết nàng đã nhớ lại tất cả rồi.
Mười năm, ta đợi nàng vỏn vẹn mười năm.
Nhiều lúc giữa đêm khuya thanh vắng, ta giật mình tỉnh giấc từ trong giấc mộng.
Hoảng hốt nghĩ rằng, những tháng ngày ở cùng nàng chỉ là ta tự mình tưởng tượng mà thôi.
Mười năm mòn mỏi đợi người quay lại, may mắn không phải là một giấc mộng hoàng lương*.
*Giấc mộng hoàng lương, giấc mộng kê vàng: trong truyện "Chẩm Trung Ký" thời Đường kể chuyện một chàng trai gặp một đạo sĩ trong một quán trọ. Đạo sĩ cho chàng trai một chiếc gối bảo ngủ đi. Bấy giờ chủ quán đang nấu một nồi cơm kê vàng, chàng trai nằm mộng thấy mình được làm quan, hưởng phú quý, nhưng khi tỉnh dậy, cơm kê vàng vẫn chưa chín, sau ví với sự vỡ mộng.