Vương Miện Công Chúa - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-09 09:33:54
Lượt xem: 622
Giữa lồng n.g.ự.c cọ xát, hoa hồng bị bóp nát, cánh hoa rơi lả tả, quần áo của tôi và Mạnh Cẩn Chi đều bị nhuộm một màu đỏ nhạt.
Hương thơm thảo mộc ban đầu, dần dần quấn quýt thêm một tia ngọt ngào.
Tôi nhào vào lòng anh, anh theo bản năng ôm lấy eo tôi, cùng tôi ngã ngồi trên chiếc xích đu đang lắc lư.
Nụ hôn này kết thúc, hơi thở của cả hai đều trở nên dồn dập, nhịp tim cũng hỗn loạn.
Tôi nhìn Mạnh Cẩn Chi: "Anh thích em, có đúng không?"
Anh luống cuống tay chân nhìn tôi, như thể tâm tư không thể để người khác biết bị vạch trần.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc cũng cười khổ một tiếng: "Tôi chỉ là không muốn để đại tiểu thư cảm thấy, tôi là loại người có tâm địa xấu xa, dám vọng tưởng đến em."
Tôi hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nhào tới hôn anh một cái.
"Sao anh ngốc như vậy chứ, ca ca."
“Sao anh không nghĩ tới khả năng, đó là em cũng đang mơ tưởng đến anh?"
Chương 11: Công chúa và hiệp sĩ
Anan
Lúc bốn tuổi, bởi vì ghen tị với Lâm Liễu Liễu có anh trai bảo vệ, tôi cũng khóc lóc đòi cha mẹ sinh cho tôi một người anh trai.
Mẹ tôi cười dỗ dành ta: "Bây giờ sinh ra cũng là em trai thôi."
Tôi khóc lóc ầm ĩ muốn anh trai, vì vậy bọn họ đưa tôi đến cô nhi viện.
Mạnh Cẩn Chi là người anh trai mà tôi tự mình chọn ở đó.
Anh lớn hơn tôi năm tuổi, lúc tôi mới học tiểu học thì anh đã sắp tốt nghiệp, mặc dù vậy, vẫn mỗi ngày đúng giờ chạy đến đón tôi.
Sự nghiệp của cha mẹ càng ngày càng phát triển, không có thời gian chăm sóc gia đình, đều là Mạnh Cẩn Chi và dì Lưu chăm sóc tôi.
Lúc mười một tuổi, tôi thi vai diễn Bạch Tuyết trong vở kịch thất bại, ở nhà khóc lóc ầm ĩ.
Cuối cùng Mạnh Cẩn Chi mặc váy của mụ phù thủy độc ác, cùng tôi diễn một vở kịch Bạch Tuyết ở nhà.
Năm tôi thi đại học, Mạnh Cẩn Chi đến Bắc Kinh, học trường đại học tốt nhất.
Tôi ở nhà khóc mấy ngày liền, Mạnh Cẩn Chi suýt chút nữa vì tôi mà đổi nguyện vọng, cuối cùng bị mẹ ta ngăn cản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-mien-cong-chua/chuong-11.html.]
Bà ấy nói: "Hi Hi, con sắp mười bốn tuổi rồi, không phải là đứa trẻ gì cũng không hiểu. Chuyện này có ý nghĩa gì với Cẩn Chi, con nên hiểu rõ."
Tôi khóc lóc nói: "Nhưng mà, mọi người đều nói, anh ấy là anh trai của con."
"Nó là anh trai của con, nhưng không phải là nô bộc của con, phải tôn trọng cuộc sống của nó."
Lúc đó tôi vừa mới bước vào giai đoạn phản nghịch của tuổi dậy thì, làm sao chịu nghe lời.
Dường như chính là từ lúc đó, tôi không còn gọi Mạnh Cẩn Chi là anh trai nữa, mà khiêu khích gọi thẳng tên anh ấy.
Mặc dù vậy, anh cũng chỉ dung túng cười cười: "Đại tiểu thư gọi tôi là gì cũng được, tôi đều sẽ vui vẻ."
...
Tỉnh táo lại từ trong ký ức, Mạnh Cẩn Chi trước mặt đã đỏ bừng từ tai đến cổ: "... Đừng gọi tôi như vậy."
Tôi nheo mắt lại: "Tại sao không thể gọi? Lúc nhỏ tôi đã gọi nhiều lần như vậy, tôi muốn gọi, ca ca, ca ca, mau nói đi, có phải anh thích em không?"
Yết hầu anh lên xuống hai lần, cuối cùng đành bất lực gật đầu.
Sau đó nhỏ giọng nói: "Tôi chưa từng nghĩ tới."
"Chưa từng nghĩ tới cái gì?"
Ánh mắt hắn dừng trên môi tôi, dần dần có chút triền miên nóng bỏng: "Chưa từng nghĩ tới đại tiểu thư cũng sẽ nhìn thấy tôi..."
Giống như, vầng trăng treo cao trên bầu trời kia, cũng có lúc nguyện ý chiếu ánh trăng lên người ta.
Tôi nâng mặt anh lên: "Vậy phải để em hôn anh bao nhiêu lần, anh mới chịu tin tưởng chuyện này đây, ca ca?"
Anh tiến tới gần, môi chạm vào đầu ngón tay tôi.
"Như vậy, là đủ rồi."
...
Tôi và Mạnh Cẩn Chi vừa về đến nhà, anh đã bị cha tôi gọi vào thư phòng.
Mẹ tôi ngồi trong phòng khách, rót cho tôi một tách trà, sau đó hỏi: "Con thật sự chắc chắn sẽ không mềm lòng với tên Phó Diễn kia sao?"
"Hắn ta muốn ra tay với nhà chúng ta, sao con có thể tha thứ cho hắn được?"