Vương Nguyệt - 4
Cập nhật lúc: 2024-07-17 22:07:30
Lượt xem: 462
Phần đầu tiên của chương trình là leo núi.
Chúng tôi mất khoảng 20 tiếng, để hoàn thành lộ trình 78km.
Sau khi vào phòng thay đồ thay quần áo, chúng tôi ngồi xe của tổ chương trình đến điểm xuất phát.
Nhiệt độ trong xe rất cao, mọi người đều cởi áo khoác.
Tôi để ý thấy Ôn Du chỉ mang một chiếc áo hai dây bên trong áo khoác, lập tức cau mày.
“Sao cô lại mang như vậy?” Tôi nói “rất dễ bị hạ thân nhiệt.”
Ôn Du cười: “Chị Vương Nguyệt, tôi biết người mới như chị dễ căng thẳng, nên mới mang dày như vậy.”
“Nhưng trình độ của mỗi người khác nhau, không cần thiết yêu cầu tôi và chị giống nhau đâu.”
Cô ta chưa nói xong, mọi người trong xe đã cười phá lên.
Cư dân mạng cũng cười:
“Du Du của chúng tôi là em gái của Giang Mặc Bạch, đã cùng tham gia leo núi với Giang thiếu bao nhiêu lần rồi, Tô Vương Nguyệt là người mới mà muốn hướng dẫn người khác sao.”
“Tôi là người bản địa, nhiệt độ hôm nay ngay cả tôi mặc quần đùi áo cũng khiến tôi cảm thấy nóng, còn hạ thân nhiệt sao? Tô Vương Nguyệt thật sự là người nghiện đồ ăn, biết chút danh từ liền nói lung tung.”
Tôi không tiếp tục thuyết phục.
Hôm nay tâm trạng không tốt, lười làm thánh mẫu.
Dù sao đi nữa cũng việc ghi hình cũng đảm bảo về mặt hậu cần. nên không có thiệt hại về người.
Về những phần khác, tôi tôn trọng số phận của người khác.
...........
Trong chớp mắt, chúng tôi đã đến chân núi, cuộc thi leo núi bắt đầu.
Thể lực của 6 vị khách mời đã được kiểm tra, tất cả đều khá tốt.
Khi lên núi, mặt trời đã chiếu sáng rạng rỡ, thời tiết rất tốt, không khí trong lành và cảnh đẹp trên núi làm tâm trạng vui vẻ thoải mái.
Ôn Du thỉnh thoảng cởi áo khoác , mặc áo dây đứng bên thác nước hoặc đứng giữa bụi cây, rồi yêu cầu các nam khách mời giúp cô ấy chụp hình.
Thực sự rất ấn tượng.
Nhìn thấy các nam khách mời vây quanh Ôn Du giúp cô ta tìm góc chụp, Cao Đình chủ động phá tan bôi rối: “Có muốn tôi giúp cô chụp hình không?”
Hai chúng tôi cũng giúp nhau chụp hình lưu lại kỷ niệm.
Nhưng vì quần áo đang mặc có chút bụi bám vào, nên hiệu ứng của bức ảnh chụp ra không có được bầu không khí như những tấm hình b.o.m tấn của Ôn Du.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-nguyet/4.html.]
Cư dân mạng cười nhạo tôi:
“Tôi hiểu rồi, Tô Vương Nguyệt bản thân không mang theo quần áo đẹp, nên cũng không muốn Ôn Du mặc.”
“”
Ôn Du và fan của cô ta không vui vẻ được bao lâu.
Sau khi leo lên được một đoạn, nhiệt độ giảm xuống đáng kể.
Và tệ hơn nữa là trời mưa.
Theo dự báo thời tiết thì không có mưa, nhưng vào lúc này, mưa càng lúc càng to.
Các khách mời xấu hổ phát hiện ra rằng , trong con mưa tầm tã này, cái mà gọi là áo khoác chống nước hoàn toàn không chịu được.
Ôn Du là người xấu hổ nhất trong tất cả mọi người.
Cô ta một chút dư lượng cũng không giữ lại, bên trong áo gió là áo dây.
Bất kỳ ai có kinh nghiệm ngoài trời đều biết, quần áo ẩm ướt bị gió lớn thổi, là cách dễ dàng lấy đi nhiệt độ cơ thể.
Trong trường hợp này, con người bị hạ nhiệt độ rất nhanh.
Môi của Ôn Du đã bắt đầu run rẩy.
Nhưng vì cô ta nhất quyết chỉ mang áo hai dây, nên không muốn bị tát vào mặt như vậy, vì thế cô ta nghiến rang nói: “Không sao đâu, tôi hoàn toàn ổn.”
Tôi và Cao Đình cùng nhau bước đi.
Tôi mặc một chiếc áo khoác lông cừu, bên trong là áo thun thấm mồ hôi, áo lông cừu giúp giữ ấm, áo thun ngoại trừ thấm mồ hôi để giữ cơ thể luôn khô ráo.
Mặc dù bây giờ phải đi dưới mưa, nhưng tôi vẫn ở trong trạng thái tốt nhất so với mọi người.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Cao Đình đi bên cạnh tôi cũng mang theo quần áo dự phòng, nhưng kinh nghiệm không đủ, đang mặc một chiếc áo mưa chỉ dài đến đầu gối, nước mưa chảy xuống áo mưa ướt phần chân dưới đầu gối bước đi từng bước run rẫy.
Tôi kéo cô ấy vào một tảng đá lớn trú mưa, sau đó lấy trong balo ra một chiếc áo mưa đưa cho cô ấy.
Cao Đình do dự: “Bản thân cô cũng cần dùng mà?”
Tôi nói: “Cô yên tâm, tôi đối với trạng thái cơ thể và môi trường hiện tại tự có phán xét. Đồ trang bị của tôi đủ rồi.”
Kết quả Cố Lâm Châu đi từ phía sau lên nghe thấy tôi nói : “Đồ trang bị của tôi đủ rồi.”
Lúc này anh ta và Châu Tử Di đang một trái một phải đỡ Ôn Du đang run lẩy bẩy.
Cố Lâm Châu nhìn về phía tôi: “Tô Vương Nguyệt.”
“Đưa đồ trang bị của cô cho Du Du mượn đi.”