Vương Triều Năm Ấy - 10
Cập nhật lúc: 2024-07-17 16:39:27
Lượt xem: 2,192
Để vị công chúa này không nói ra những lời kinh người nữa, ta vội vàng nói: "Công chúa, hai người trong ngục..."
"Yên tâm, đều đã giam giữ cẩn thận, mỗi người một phòng, những chuyện ngươi nhắc ta cũng đã nói bóng gió với hoàng huynh rồi, nếu vẫn không được, thì cũng đành chịu, chúng ta đã cố gắng hết sức."
Vừa nói, Vệ Dương công chúa vừa thổi thổi vào tờ giấy trên bàn, mực chưa khô, trên đó viết vài lời đề nghị. Ta liếc nhìn, điều đầu tiên chính là trả lại binh quyền cho các võ tướng.
Ta im lặng, mẫu tộc của bệ hạ và Vệ Dương công chúa chính là dòng họ của Hạ thừa tướng, đứng đầu phe cánh quan văn.
"Tuy rằng hậu thế nghiên cứu rất nhiều về triều đại này, nhưng thực hành thì đây là lần đầu tiên, ta cũng coi như là đứng trên vai người khổng lồ rồi." Vệ Dương công chúa lẩm bẩm tự nói.
Nàng vừa định đứng dậy, ta liền giữ nàng lại: "Công chúa, người quên rồi sao? Ngoại tổ của người chính là Hạ thừa tướng đó!"
Bệ hạ năm đó có sự giúp đỡ của ông ấy mới lên được ngôi hoàng đế.
"Ta biết," Vệ Dương cười nói, "Hoàng huynh cũng biết."
"Huynh ấy đã có ý định này từ lâu rồi, nếu không ngươi nghĩ vì sao vụ án gian lận thi cử lại khiến hoàng huynh tức giận đến vậy? Người muốn con em nhà nghèo có thể đối đầu với thế gia, kết quả, ngay cả khoa cử cũng bị vấy bẩn."
"Nếu muốn triều đại họ Ngụy kéo dài, nhất định phải đánh vào thế gia."
10
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-trieu-nam-ay/10.html.]
Không lâu sau, Tô Nguyệt Oanh bị đưa vào lầu xanh, kiếp này không còn ai thay nàng gánh tội nữa.
Phụ thân vẫn mang thân phận Tam lão gia, nửa tháng sau bị đưa lên pháp trường.
Đêm trước khi hành hình, ta đến thăm ông.
Về việc này, Vệ Dương công chúa tỏ ra thông cảm và đưa cho ta lệnh bài: "Ta hiểu, đây là mắt xích cần thiết, làm nhục hắn, chà đạp hắn."
Phụ thân gầy đi rất nhiều, mắt vàng vọt, nhìn thấy ta, ông phát ra vài tiếng cười khàn khàn: "Quan Trình, ngươi thông minh mà lại bị thông minh hại, Quan Trình à, chính ngươi cũng không biết mình đã giúp ai đâu."
"Ta biết ngươi đến đây làm gì," ông dựa vào đống rơm bên cạnh, "Ngươi đến xem ta có hối hận không."
"Sao ta lại hối hận được chứ? Quan Trình, ngươi không may mắn, ta đã cho nữ nhân đó uống thuốc tuyệt tự mà ả vẫn có thai, ta không muốn ngươi ra đời, làm sao có thể coi ngươi là nhi nữ của ta?"
"Con đường tốt nhất cho ngươi là thay Oanh Nhi nhận tội, thân phận của người đó ngươi không thể nào đoán được đâu."
Phụ thân ta cười một cách kỳ quái: "Ngươi sẽ bị hắn trả thù."
Ta im thin thít nghe phụ thân nói, đoạn cười khẩy.
"Phụ thân à," ta khẽ gọi, "Phụ thân có bận tâm đến ta hay không, ta không để ý đâu. Ta biết phụ thân quan tâm đến Tô Nguyệt Oanh là đủ rồi."