Vương Triều Năm Ấy - 7
Cập nhật lúc: 2024-07-17 16:38:39
Lượt xem: 2,240
Ta đứng dậy, chợt nghe thấy có tiếng động trên tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, một nữ tử đang nằm nhoài trên đó.
Bởi vì tất cả nam nhân trưởng thành nhà họ Tô đều bị bắt đi, trong phủ chỉ còn lại nữ nhân, hài tử và lão nhân, cho nên quan binh bao vây tối qua cũng đã rút hết. Ta lập tức chạy ra ngoài, vốn định ngăn nàng nói những lời không nên nói, nhưng vừa ra đã thấy một chiếc xe ngựa mười hai linh vũ phượng hoàng dừng trước mặt. Ta trầm mặc một lát rồi quỳ xuống: "Tham kiến công chúa."
“Ngươi về đi, ta đều nghe thấy rồi. Hắn muốn ép ngươi đi báo ân. Ta vốn cũng là thấy hắn cầm đao dài mới đi theo xem. Ngươi có ý thức tự bảo vệ mình, rất tốt." Giọng nàng có chút an ủi.
Công chúa xoay người muốn đi, ta quỳ gối bò hai bước, gọi nàng lại:
"Công chúa, xin cho phép ta nói hai lời?"
Gặp Vệ Dương công chúa thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không có chuyện này, ta có lẽ sẽ đến chùa Hương Sơn sau ba ngày nữa. Kiếp trước, từ miệng cai ngục ta được biết, hoàng đế đi đạo quán, còn gặp thích khách. Người nổi giận, ngay cả việc thẩm vấn nhà họ Tô cũng bị trì hoãn.
Dù là phụ thân, Hứa Mộc hay Tô Nguyệt Oanh, hiện tại cũng chỉ là nô bộc, tiểu thư nhà quyền quý, không đáng lo ngại. Điều thật sự cần lo lắng, là vị tân đế sau nhiều năm nữa sẽ đánh vào kinh thành.
Phụ thân và Đại phu nhân lén lút tư thông đã nhiều năm, Tô Nguyệt Oanh giờ đã lớn, sắp đến tuổi cập kê, cớ sao phụ thân lại đột ngột muốn đưa các nàng đi?
Sau khi đưa các nàng đi, ông sẽ sắp xếp cho họ như thế nào? Liệu phụ thân có chắc chắn rằng họ sẽ được sống sung túc hơn khi ở lại Tô gia hay không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/vuong-trieu-nam-ay/7.html.]
Hơn nữa, Tô gia ta đã làm quan bốn đời, bén rễ ở kinh thành gần trăm năm, sao có thể suy tàn nhanh chóng đến vậy?
Nhất định là có kẻ đứng sau giật dây phụ thân.
Kiếp trước, ta đã nghe đồn rằng phụ thân từ sớm đã đi theo phò tá Tân đế, rất được hắn tín nhiệm.
Hiện giờ phụ thân và Tô Nguyệt Oanh chỉ mới bị tống giam, ta chưa từng diện kiến Tân đế, cũng chẳng rõ hắn đang ở nơi nào, liệu có thể đưa tay giúp đỡ hoàng thượng không?
Đến chùa Hương Sơn tìm hoàng thượng quả là mạo hiểm vô cùng, nhưng bản thân ta chẳng còn cách nào khác. Ta thân chỉ là một a hoàn trồng hoa, dù có bị long nhan giận dữ mà c.h.é.m đầu thì cũng là số mệnh.
Thế nhưng, sự xuất hiện của công chúa Vệ Dương đã mở ra một tia hy vọng.
"Lên xe rồi nói." Công chúa Vệ Dương ra hiệu cho ta.
Ta im lặng lên xe, nghe đồn Công chúa Vệ Dương là người đào hoa, có vẻ như…
Vừa lên xe đã có hai nam nhân tuấn tú nhìn ta.
"Đừng sợ, chỉ là nam sủng thôi mà." Vệ Dương công chúa vỗ nhẹ lên vai ta, cười nói: "Hay là để ta cho ngươi ôm một người?"
Xem ra, lời đồn quả nhiên không sai.