Xin Chào, Bạn Gái - Chương 6 + 7
Cập nhật lúc: 2024-05-09 08:43:47
Lượt xem: 5,572
06
Về đến nhà, tôi vội vàng sạc điện thoại, nghĩ rằng phải thêm WeChat của Lục Tán trước.
Phải tạm biệt anh đàng hoàng.
Nhưng tôi còn chưa kịp mở máy, điện thoại đã bị mẹ tôi lấy mất.
"Để ở nhà sạc, dì muốn tiễn chúng ta đấy, đi ăn trước đã."
Tôi miễn cưỡng theo mẹ đến nhà hàng.
Bố mẹ tôi vẫn luôn làm việc ở nước ngoài, từ nhỏ tôi đã ở với ông bà nội và ông bà ngoại. Mẹ tôi có thể điều động công tác về nước chăm sóc tôi, mọi người đều vui mừng vì tôi.
Chỉ có một mình tôi lo lắng cho Lục Tán, ăn một bữa cơm như cách mấy năm.
Cuối cùng cũng đợi đến khi tiệc tàn, về đến nhà muốn lấy lại điện thoại thì lại bị mẹ tôi ngăn cản:
"Sáng mai bảy giờ bay, chúng ta phải dậy lúc năm giờ, nhanh chóng rửa mặt rồi đi ngủ."
Tôi sốt ruột, năn nỉ mãi nhưng vô dụng, đành ấm ức nghe theo.
Mãi đến ngày hôm sau bay đến thành phố mới chúng tôi sinh sống, tôi mới lấy lại được điện thoại.
Kết quả là WeChat của tôi đã bị bà ngoại xóa mất...
Số điện thoại trước đây của tôi được làm bằng giấy tờ của bà ngoại, vì tôi phải chuyển đến nơi khác với mẹ, bà ngoại đã xóa số tôi đã sử dụng.
Sợ bị kẻ lừa đảo lợi dụng, bà còn cẩn thận gọi bảo dì tôi đăng nhập WeChat, xóa luôn cả số WeChat.
QQ của tôi cũng liên kết với số đó, bình thường đều dùng mã xác minh trên điện thoại để đăng nhập, tôi không nhớ nổi mật khẩu.
Bây giờ tất cả đều không còn.
...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xin-chao-ban-gai/chuong-6-7.html.]
Tôi tuyệt vọng nằm vật ra giường: "Mẹ, tại sao mẹ xóa số của con mà không nói với con?"
Mẹ tôi vô tội: "Mẹ không tham gia nhưng bà ngoại nói bà đã hỏi cô giáo, xác nhận không có chuyện gì cần dặn dò trên WeChat nên yên tâm xóa. Bà ngoại còn nói bà đã thay con chào tạm biệt trên vòng bạn bè rồi, bà bảo con cứ yên tâm học hành."
Anan
Tôi muốn khóc không ra nước mắt, cháu... cảm ơn bà ngoại.
Nghe tôi phàn nàn về việc mất liên lạc với bạn bè, mẹ tôi cảnh cáo tôi phải lấy việc học hành là chính, đồng thời nghiêm ngặt quản lý tần suất sử dụng điện thoại của tôi.
Nhớ đến mối tình đơn phương sắp có hồi đáp của tôi, cứ thế bị bóp c h ế t trong trứng nước, tôi đau đớn tột cùng.
Nhưng tôi hiểu tính mẹ tôi rất nghiêm khắc, đặc biệt là đối với việc yêu sớm. Tôi biết chống đối cũng vô ích, đành bất lực chấp nhận.
07
Sau đó, tôi bận thích nghi với trường học mới, với cách dạy của giáo viên mới, cũng bận làm quen với các bạn học mới.
Tôi tạm gác lại chuyện liên lạc với Lục Tán, không có thời gian để ý, cũng không thể để ý.
Đợi đến khi bình tĩnh lại nghĩ, cho dù tình cảm này có được đáp lại thì bây giờ cũng không phải lúc để nói.
Không chỉ cách nhau mười vạn tám nghìn dặm, còn đang trong giai đoạn căng thẳng của lớp mười hai, đủ thứ chuyện cho thấy có lẽ tạm biệt nhau như vậy là kết cục tốt nhất.
Đối với việc không thể tạm biệt tử tế, trong lòng tôi đương nhiên có chút tiếc nuối.
Nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy.
Chỉ có thể đợi đến khi thi đại học kết thúc rồi mới liên lạc với anh.
Nếu có thể, đến lúc đó hãy...
Nghĩ ngợi miên man, tôi thở dài, tự lẩm bẩm: "Tuỳ duyên đi."
Buồn bã mấy ngày, tôi điều chỉnh lại tâm trạng, dốc toàn lực học tập.
Cuối năm Tết cũng theo mẹ ra nước ngoài đoàn tụ với bố, không về quê.
Tôi và Lục Tán cùng những người bạn trước đây, coi như đã hoàn toàn mất liên lạc.