Xin Đừng Trèo Cao - 12
Cập nhật lúc: 2024-08-13 23:31:40
Lượt xem: 1,096
Bên kia, Lê Tụng dẫn theo Lương Duyệt Nhi, cả hai như hồn bay phách lạc bước đi trên phố.
“Đi ăn cơm đi.” Lê Tụng đề nghị.
Anh ta đã quen với việc tiêu tiền như nước, nhưng giờ đây trong túi chỉ còn vài nghìn đồng lẻ trong tài khoản WeChat. Những ngày thường có thể dễ dàng quẹt thẻ để ăn sơn hào hải vị thì giờ đây lại phải cân nhắc đến việc chọn nhà hàng nhỏ bên đường.
Lương Duyệt Nhi nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng: “Em không muốn ăn ở đây.”
“Vậy em muốn ăn gì?” Lê Tụng hỏi.
“Lần trước anh nói sẽ đưa em đi ăn hải sản ở nhà hàng kia.”
Trước đây, Lê Tụng sẽ không do dự mà dẫn cô đi ngay, nhưng giờ đây anh ta không còn đủ tài chính.
Chỉ nghĩ đến việc phải quay lại căn nhà cũ kỹ, không gian chật hẹp chẳng khác gì cái tổ chim so với trước đây, khiến anh ta cảm thấy ngạt thở.
“Giờ anh không có nhiều tiền. Ngày khác anh sẽ dẫn em đi, được không?” Lê Tụng cố gắng giải thích.
Lương Duyệt Nhi im lặng rất lâu, rồi đột nhiên nhận cuộc điện thoại.
“Mẹ em vừa gọi, bảo em về nhà ăn cơm. Em không ăn với anh nữa.” Lương Duyệt Nhi nói.
“Có cần anh đưa em về không?” Lê Tụng đề nghị.
“Xe của anh cũng bị thu rồi, anh định đưa em về bằng gì?” Lương Duyệt Nhi lạnh lùng đáp.
“Anh… anh sẽ gọi taxi cho em.” Không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng Lê Tụng cảm nhận được một chút lạnh lùng trong giọng nói của cô, điều này khiến anh không khỏi hoang mang.
Anh ôm chặt Lương Duyệt Nhi: “Duyệt Nhi, giờ anh chỉ còn có em. Em nhất định sẽ không bỏ rơi anh, đúng không? Chờ thêm vài ngày nữa, khi anh đã chuyển hộ khẩu xong, chúng ta sẽ kết hôn, được không?”
Lương Duyệt Nhi chần chừ, không ôm lại anh ta. Sau một lúc lâu, cô nói: “A Tụng, em thực sự muốn hỏi, anh bây giờ đã đủ điều kiện để kết hôn chưa?”
“Anh đã hai mươi lăm tuổi rồi, đủ tuổi kết hôn mà.” Lê Tụng đáp.
“Em không nói về tuổi tác, em đang nói liệu anh có nhà, có xe chưa? Anh có đủ tiền để tổ chức tiệc cưới không?”
“Duyệt Nhi, anh nhớ em không phải là kiểu người vật chất mà.” Lê Tụng cảm thấy có điều gì đó rất khác lạ trong lời nói của cô, rõ ràng vài ngày trước cô vẫn còn quấn lấy anh, hỏi khi nào anh sẽ đưa cô về nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xin-dung-treo-cao/12.html.]
“Xin lỗi, A Tụng, em chỉ cảm thấy bây giờ mọi thứ với anh đều quá khó khăn. Kết hôn với anh lúc này chỉ khiến anh thêm gánh nặng, em không muốn làm anh thêm mệt mỏi. Thôi, em đi trước đây.”
Hóa ra cô ấy đang suy nghĩ cho anh, nên mới nói vậy. Nếu đổi lại là Giang Vãn, cô ấy chắc chắn đã chửi anh tơi bời rồi.
Nghĩ đến đây, Lê Tụng gọi điện cho vài người bạn thân, định mượn ít tiền. Nhưng họ hoặc là bận rộn với công việc, hoặc thẳng thừng không bắt máy, mặc dù trước đây mỗi người trong số họ đều chen lấn để rủ anh đi chơi.
Anh ngồi thẫn thờ ở đầu phố, không biết làm gì.
Anh không muốn trở về nhà thực sự của mình, nhưng cũng không có đủ tiền để tiếp tục ở khách sạn. Cuối cùng, anh đành phải lên xe buýt, ngồi lâu trên chiếc xe xóc nảy lung lay, cam chịu số phận mà trở về.
Khi về đến nhà, chưa kịp thở, anh đã nghe thấy câu nói đầu tiên từ cha mẹ ruột: “Con về rồi à, tủ lạnh nhà mình dùng mười năm rồi, ba mẹ tính đổi cái mới, con thấy sao?”
“Muốn mua thì mua, hỏi con làm gì.” Lê Tụng trả lời một cách bực bội.
Cá Mặn Muốn Vươn Lên 🌱
“Nhưng cái tủ lạnh này đắt quá, ba mẹ còn thiếu hai ngàn đồng, con xem sao…”
Chưa gì đã đòi tiền. Anh bực mình chuyển cho họ năm trăm đồng, rồi trực tiếp vào phòng.
Chiếc giường không mềm mại chút nào, anh nằm mãi mà không cảm thấy thoải mái, lăn qua lăn lại cả đêm không ngủ được.
Ở nhà vài ngày, mỗi ngày chỉ biết nằm lướt điện thoại, số dư tài khoản dần dần giảm từ bốn chữ số xuống còn ba chữ số. Anh mở WeChat, không có tin nhắn nào mới, ngay cả Lương Duyệt Nhi cũng không đến tìm anh.
Anh chủ động gọi điện cho cô: “Em dạo này sao không tìm anh?”
“Lê Tụng, thời gian này chúng ta tạm thời không gặp nhau nữa. Mẹ em không cho em gặp anh.” Lương Duyệt Nhi trả lời.
“Tại sao?!” Lê Tụng như bị sét đánh, bật dậy.
“Mẹ em nói… anh muốn cưới em, đừng nói đến tiệc cưới hay xe cộ, ngay cả lễ hỏi tám mươi tám vạn cũng không có khả năng, mẹ em không cho em gặp anh nữa và muốn em chia tay với anh.”
Trước đây, khi anh đến nhà Lương Duyệt Nhi, mẹ cô còn kéo anh lại nói rằng con gái bà thật may mắn khi tìm được anh như vậy. Giờ đây, mọi thứ đã thay đổi.
“Lễ hỏi tiền anh nhất định sẽ nghĩ cách, Duyệt Nhi, chờ anh một chút, anh sẽ không để em…”
“Được rồi, mẹ em tới rồi, em không nói chuyện với anh nữa.” Cô ngắt máy, để lại Lê Tụng vò đầu bứt tai trong tuyệt vọng.
Anh hiện tại không biết phải làm gì, chỉ nghĩ đến việc đi làm là đau đầu. Mấy ngày nay anh đã gửi hồ sơ xin việc, nhưng hầu hết đều không nhận được hồi âm. Thậm chí, anh cũng không hứng thú với những công việc lương thấp.
Trước đây, anh tiêu tiền một bữa còn nhiều hơn mức lương mà những công việc đó trả.