Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xổ Số Cái Chết - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-10-14 20:20:01
Lượt xem: 1,342

Bên trên bức ảnh, là một tờ giấy quen thuộc.

 

[Người c.h.ế.t không phải là Vương Định Quốc sao, sao trên cáo phó lại không phải là cái tên này chứ?]

 

Nhìn thấy vấn đề người gửi ảnh đưa ra, tôi nhanh chóng phóng to bức ảnh, xem rõ tên viết bên trên.

 

[Lý Quan Kỳ tòa số 2, ngày 25 tháng 9 nhồi m.á.u cơ tim, cấp cứu thất bại qua đời, vô cùng thương tiếc, thành kính thông báo.]

 

Mà bên trên cùng của điện thoại, thời gian hiển thị là ngày tháng và thời gian dự báo trước.

 

Một dãy số xoẹt qua mắt tôi làm tôi đau đớn:

 

24 tháng 9.

 

Bản cáo phó này giống như bản án c.h.ế.t chóc, lại xuất hiện rồi.

 

5.

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Lý Quan Kỳ là thanh niên ở tòa bên cạnh.

 

Sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã ra ngoài đi việc, vừa giao đồ ăn vừa chạy xe, là người thật thà nhiệt tình, quen biết nhiều người trong khu chung cư.

 

Bởi vì từng đi xe của cậu ấy vài lần, nên tôi đã kết bạn với cậu ấy.

 

Thấy tình huống như vậy, tôi không nhịn được gửi tin nhắn thoại, hỏi cậu ấy đang nghĩ gì.

 

Có thể là bị dọa cho vỡ mật, giọng nói của cậu ấy không ngừng run rẩy.

 

Cậu ấy nói, cái c.h.ế.t thê thảm của Vương Định Quốc bày ra trước mắt, cậu ấy không tin đây là một trò đùa.

 

Vừa nhìn thấy bức cáo phó, cậu ấy đã báo cảnh sát rồi.

 

Tôi an ủi cậu ấy, cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất.

 

Không đến 20 phút sau, ba xe cảnh sát chạy vào khu chung cư.

Đầu tiên là xé tờ cáo phó dán trên tường xuống, giữ lại bằng chứng nghiên cứu.

 

Phân tích dấu vân tay, chất liệu, nhà máy sản xuất.

 

Sau đó cảnh sát chia làm ba tổ, một tổ đi kiểm tra camera, một tổ trọng điểm đi điều tra mối quan hệ trong cuộc sống của Lý Quan Kỳ, một tổ đi tìm hiểu các hộ sinh sống trong tòa nhà, tìm manh mối kẻ g.i.ế.c người.

 

Sau đó nguyên một đêm, cả tòa nhà đều bận rộn và lo lắng.

 

6.

 

Nhưng Lý Quan Kỳ vẫn chết.

 

Ch/ết trong vòng bảo hộ của 4 vị cảnh sát.

 

Vì để tránh xảy ra thương vong, bên phía cảnh sát sớm đã sắp xếp bệnh viện cho cậu ấy ở, đồng thời bố trí người bên cạnh chăm sóc, bảo đảm sẽ không có chuyện ngoài ý muốn.

 

Nhưng sáng ngày 25 khi ánh nắng mặt trời chiếu qua cửa sổ, cậu ấy sau một đêm mất ngủ bỗng ngũ quan méo xệch, kêu rên một tiếng rồi ngã xuống đất.

 

Bệnh viện nhanh chóng đến, tranh thủ từng giây từng phút bắt đầu cứu chữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xo-so-cai-chet/chuong-2.html.]

 

Nguyên nhân bệnh giống y hệt với miêu tả trên cáo phó, chính xác là tắc nghẽn cơ tim.

 

Chỉ đáng tiếc, sau thời gian dài cấp cứu, cuối cùng đẩy ra khỏi phòng cấp cứu chỉ còn là một t.h.i t.h.ể lạnh ngắt.

 

Nghe nói cậu ấy không có người nhà, chỉ có một người cha sớm đã đoạn tuyệt quan hệ, cách xa ngàn dặm.

 

Ngay cả chuyện tang lễ cũng không có ai làm.

 

Nhìn lại hai tờ cáo phó trong nhóm trò chuyện, tôi chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, sau lưng lông tóc không ngừng dựng lên.

 

Đây nào phải là cáo phó, đây chính là bùa đòi mạng mà!

 

Hơn nữa với cái đà này, Lý Quan Kỳ tuyệt đối không phải là người c.h.ế.t cuối cùng.

 

Nhìn thấy cư dân lo lắng không yên, đồn công an cũng nhắc nhở đề cao cảnh giác, sắp xếp một lượng lớn cảnh sát giám sát ở toàn bộ khu chung cư, canh chừng cả ngày lẫn đêm, nhưng không có phát hiện ra người hoài nghi.

 

Ngày 26 tháng 9, không có gì xảy ra.

 

7.

 

Vụ án điều tra không có bước đột phá, cảnh sát không thể để toàn bộ cảnh sát thành phố tiếp tục ở đây được, cuối cùng rút lui khỏi tòa nhà.

 

Chỉ giữ lại một đội nhỏ, tiếp tục ở lại, giám sát gần tường xuất hiện tờ cáo phó hai lần kia.

 

Nhìn theo đoàn xe cứ thế rời đi, trong lòng tôi dấy lên một dự cảm bất an.

 

Luôn cảm thấy chỉ cần bọn họ rút đi, cái thông báo kia sẽ trở lại.

 

Quả nhiên, tối ngày 27, trong nhóm wechat vẫn luôn yên lặng lại nhảy lên tin nhắn mới.

 

Mở ra xem, lại là một bức ảnh quen thuộc.

 

Lần này nơi phát hiện ra, đã đổi thành hành lang tầng 1 của tòa 3.

 

Tôi điều chỉnh lại hô hấp, mở ảnh, nhanh chóng phóng to.

 

Muốn nhìn rõ, lần này người sắp chết, sẽ là ai.

 

[Thẩm Niệm tòa 3, vào ngày 28 tháng 9 bị vật từ trên cao rơi trúng, cấp cứu thất bại tử vong, tiếc thương sâu sắc, thành kính thông báo.]

 

Sau khi nhìn từng chữ phía trên, điện thoại của tôi rớt xuống sàn.

Mọi thứ trước mắt tối lại, giống như đi vào mây mù buổi sớm.

Một cảm giác bất lực cả chân tay của tôi, mơ hồ đến độ đứng lên cũng không vững, bò đến bên cạnh ghế sô pha.

Ngẩng đầu nhìn lên trên, trần nhà giống như biến thành màu m.á.u hung thần ác sát.

Thẩm Niệm, Thẩm Niệm…

Đó là tên của tôi.

 

8.

Vì để giành giật cho bản thân một cơ hội sống, tôi cũng nhanh chóng báo cảnh sát.

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đội trưởng chuyên án của vụ này đã ngồi trước mặt tôi.

Ông ấy nhíu chặt mày, liên tục xoa mí mắt, biểu thị vô cùng lo lắng. 

Không biết có phải do mấy ngày liên tiếp thức xuyên đêm hay không, trên bàn ông có rất nhiều cốc cà phê giấy bị vò nát.

“Cô là người mới vừa bị viết lên bản cáo phó, Thẩm Niệm phải không?”

 

Loading...