Xuân Dã - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-10-18 14:43:30
Lượt xem: 1,915
Lời Hoàng thượng vừa dứt, Cảnh Hành tay cầm trường kiếm nhuốm m.á.u bước vào đại điện. Phía sau chàng là Tú Nhi và A Nhiên, cùng hai "tiểu tư" trước kia canh giữ sân cho ta.
"Khổ cho Thất đệ tâm cơ tính toán bấy lâu nay, hôm nay lại tan thành mây khói. Nghịch tặc ngươi cài vào cấm vệ quân đều đã bị tiêu diệt, còn không mau buông tay chịu trói?"
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Vẻ mặt ung dung của Thất vương gia, trong khoảnh khắc nhìn thấy ta liền sụp đổ.
"Yến Yến?!"
Trong nháy mắt, ta đã hiểu ra tất cả. Thì ra đây là vở kịch do Cảnh Hành và Hoàng thượng cùng nhau dựng lên, chỉ để dụ rắn ra khỏi hang, triệt để nhổ tận gốc thế lực của Thất vương gia.
Đây có lẽ là bước cuối cùng chàng cần làm sau nhiều năm củng cố giang sơn.
"Tam tẩu xả thân cứu giá có công, muốn thưởng gì cứ nói với trẫm."
Ta vẫn nắm chặt con d.a.o găm dính máu, xoay người quỳ xuống: "Thần phụ muốn tố cáo hai người."
"Ồ? Tam tẩu muốn tố cáo ai?"
“Thần nữ muốn tố cáo Lễ bộ Thượng thư Đường Kim Nguyên, mười bảy năm trước cưỡng ép cô nương nhà lành vào phủ làm thiếp; tố cáo chính thất của Đường Kim Nguyên là Vương thị, bày mưu hãm hại mẹ của thần phụ, hạ thuốc mê tình vào trà của người, lại dẫn nam nhân bên ngoài vào phòng; tố cáo phu thê Đường Kim Nguyên, cùng nhau ra tay đánh c.h.ế.t mẹ của thần phụ, khiến bà ấy c.h.ế.t thảm trong phủ Đường gia, đến nay hài cốt cũng không còn."
Trong đại điện, gió đêm lạnh lẽo thổi qua.
Từng chữ từng câu của ta đều chất chứa nỗi oán hận khắc cốt ghi tâm.
Một lát sau, giọng Hoàng thượng vang lên trên đỉnh đầu ta: "Nếu đã có chuyện này, g.i.ế.c người thì phải đền mạng. Còn về mẹ của Tam tẩu, nuôi dạy được nữ tử trung liệt như vậy, nên được truy phong cáo mệnh phu nhân, cáo thị thiên hạ."
Ta cắn môi, dập đầu: "Thần phụ tạ ơn Hoàng thượng anh minh."
Thực ra trong lòng ta hiểu rõ. Bởi vì Đường gia đã đứng sai phe, về phe cánh của Thất vương gia, nên Hoàng thượng vốn không định tha cho bọn họ. Làm vậy, chẳng qua là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.
Cho nên phần thưởng mà Hoàng thượng ban cho ta, chỉ là truy phong cho mẹ ta danh hiệu cáo mệnh phu nhân.
Nhưng vậy cũng đủ rồi.
Người lúc sống không được tự do, c.h.ế.t rồi vẫn mang tiếng xấu, trọn vẹn năm năm. Giờ đây, cuối cùng cũng đã được minh oan.
Cấm vệ quân áp giải những người trong điện xuống, Hoàng thượng phủi long bào, thản nhiên nói: "Chắc hẳn Tam ca và Tam tẩu có lời muốn nói, trẫm xin phép về ngự thư phòng trước, Tam ca nói chuyện xong rồi đến sau."
Trái tim căng thẳng của ta bỗng chốc được thả lỏng, nhìn Cảnh Hành dưới bậc thang, vốn định giận hắn, nhưng vừa mở miệng, nước mắt lại rơi xuống.
Cảnh Hành luống cuống, vội vàng bước tới ôm ta vào lòng: "Nàng sợ hãi sao?"
Ta nghẹn ngào nói: "Thiếp thật sự tưởng chàng sẽ chết."
"Xin lỗi, Yến Yến." Hắn nắm lấy tay ta, đặt lên n.g.ự.c mình: "Đây là lần cuối cùng rồi, chỉ là kết quả chưa biết trước được, ta không muốn nàng rơi vào hiểm cảnh."
"Nếu sự việc không thành... nàng hãy mang theo hộp trang sức của mình chạy khỏi kinh thành, đi thật xa, đừng bao giờ quay lại nữa."
Mũi ta cay cay. Thì ra hắn đã để mật chỉ và xấp ngân phiếu dày cộm kia vào hộp trang sức của ta.
Cơ thể ấm áp của Cảnh Hành xua tan cái lạnh lẽo của đêm khuya. Hắn ôm ta một lúc, rồi đứng dậy: "Nàng hãy theo Tú Nhi về phủ trước, ta còn phải đi xử lý một việc cuối cùng."
Hắn xoay người định đi, lại bị ta kéo vạt áo. Bước chân hắn dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Hắn ôn nhu an ủi: "Đừng lo lắng, lần này nàng vào cung, hộ giá có công, Hoàng thượng cũng sẽ không quá làm khó ta. Yến Yến, lời ta nói lúc trước không phải giả, nếu có một ngày ta bị giam cầm, quả thật cần nàng đến cứu ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-da/chuong-18.html.]
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Nếu chàng tối nay trở về mà trên người có một vết thương nào, chúng ta sẽ ngủ riêng nửa năm."
Tú Nhi và A Nhiên trong đại điện nghe vậy, bỗng nhiên đỏ mặt quay đầu đi.
Khóe môi Cảnh Hành khẽ nhếch lên: "Yến Yến nỡ sao?"
"Không nỡ, nhưng làm được."
Hắn bất đắc dĩ cười, xoay người lại, cúi đầu hôn lên má ta một cái, nhỏ giọng nói bên tai: "Được, vậy tối nay ta về phủ, sẽ để phu nhân kiểm tra kỹ càng."
Đêm hôm đó, ta và Cảnh Hành nằm trong màn trò chuyện.
"Trăm năm sau, sử quan ghi chép về chàng, danh tiếng chắc chắn sẽ không tốt đẹp gì, ví dụ như Nhiếp chính vương quyền khuynh triều dã, cuối cùng bị Hoàng thượng từng bước thu hồi binh quyền, dã tâm không thành."
Cảnh Hành nheo mắt lại, nở nụ cười đẹp đến nao lòng: "Ta đã đi con đường này, thì không để ý sử sách ghi chép thế nào."
"Mấy năm lưu lạc dân gian, ta đã chứng kiến nhiều cảnh dân sinh lầm than, quan thương cấu kết, quyền thế chèn ép. Giờ đây, giang sơn Đại Chu vững vàng, quan lại trong sạch, bách tính an cư lạc nghiệp, ta cũng có thể công thành danh toại, cùng nàng sống những ngày tháng an nhàn rồi."
Ta mỉm cười, đưa tay ôm lấy eo hắn, áp mặt vào n.g.ự.c hắn: "Sử sách nếu viết về thiếp, nhất định cũng sẽ nói thiếp là kẻ bất hiếu, bất kính, dám tố cáo cha ruột và đích mẫu với Hoàng thượng, là người đàn bà độc ác."
Cảnh Hành nâng cằm ta lên, cúi đầu hôn xuống, thì thầm: "Nếu đã như vậy, ta cùng Yến Yến cùng nhau làm một đôi vợ chồng xấu xa, cũng không tệ."
(Vĩ thanh)
Chỉ dụ trong cung ngày hôm sau liền được ban xuống, bãi bỏ chức vị Nhiếp chính vương của Cảnh Hành, đổi phong làm Thanh Lăng vương, là một vị vương gia nhàn tản không có thực quyền, nhưng bổng lộc lại rất cao.
Mật chỉ của tiên đế để lại, từ nay bị cất vào tủ cao. Ta nghĩ, Cảnh Hành sẽ không bao giờ lấy nó ra nữa.
Trước đây ta từng nói với Cảnh Hành rằng muốn gặp lại sư phụ của chúng ta, nhưng chàng nói sư phụ không thích tranh đấu, từ khi chàng quay lại triều đình, người đã tự mình ngao du giang hồ, không rõ tung tích.
Từng có lúc ta nghĩ, có lẽ mình sẽ c.h.ế.t ở tuổi mười bảy, sẽ phóng hỏa thiêu rụi phủ Đường, cùng bọn họ đồng quy vu tận.
Nhưng về sau, ta luôn mơ thấy mẹ.
Mơ thấy ngày người bị đánh chết, vừa khóc vừa khó nhọc nói với ta: "Yến Yến, sống thật tốt nhé."
Sống thật tốt.
Giờ đây ta đang sống rất tốt, không phụ sự kỳ vọng của người, cũng đã báo thù cho người.
Trăm năm về sau, ta sẽ cùng Cảnh Hành, gặp lại người dưới suối vàng.
Mùa xuân năm sau, ta và Cảnh Hành cùng nhau đi đến vùng đất cực Bắc.
Nơi đây có thảo nguyên mênh m.ô.n.g vô tận, sức sống mãnh liệt đã thay thế cho màu xám xịt trước kia.
Ta quay đầu lại, hôn chàng trong gió xuân lạnh lẽo của vùng cực Bắc.
Chàng nâng mặt ta lên, cúi người xuống thì thầm, "Yến Yến..."
Giọng chàng khàn khàn, ngón tay thon dài đặt trên vai ta, tóc đen rối bời.
Ta mỉm cười hôn lên hàng mi khẽ run của chàng: "Phu quân, đừng gọi ta như vậy."
"Ta sẽ... đau lòng."
(Hết)