Xuân Đào - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-06-15 10:07:27
Lượt xem: 2,429
Vài tháng sau, ta sinh một bé trai.
Quốc công gia đặt tên cho nó là Dung Tử An.
Ta nghĩ, hắn dường như không phải không muốn có con giống như lời đồn.
Hắn hẳn là rất yêu đứa trẻ này.
Dung Tử An không cao lớn thô kệch giống quốc công gia.
Lông mày và đôi mắt không có chút bóng dáng nào của quốc công gia.
Mà giống như được đúc ra từ một khuôn với ta.
Mặc dù là con trai nhưng dung mạo lại xinh đẹp.
Ta nhìn đứa trẻ này ngẩn người nghĩ, đứa trẻ kiếp trước hẳn khi lớn lên cũng sẽ trông như thế này?
Đứa trẻ này tuy giống ta nhưng tính cách lại rất giống quốc công gia.
Từ nhỏ đã thích múa đao lộng thương.
Năm ba tuổi, quốc công gia đã bắt đầu đích thân dạy dỗ nó.
Ta rất đau lòng, tuy nó còn nhỏ, nhưng chưa bao giờ kêu khổ kêu mệt.
Quốc công gia lại rất hài lòng.
Năm Dung Tử An lên năm tuổi.
Tiểu thư mang theo bệnh tật nhiều năm, cuối cùng cũng qua đời, chỉ để lại một đứa con gái sáu tuổi là Dung Duyệt.
Ta thấy đứa trẻ đó thật đáng thương nên đón nó về bên mình, nuôi dưỡng cùng với Dung Tử An.
Dung Duyệt cũng là một đứa trẻ bất hạnh.
Tiểu thư sinh ra nó, thân thể đã không tốt.
Hơn nữa, cô gia đã sớm không còn yêu thương nàng, nàng ngày nào cũng sống trong đau khổ.
Dần dần, nàng trút hết mọi cơn giận lên người Dung Duyệt.
Hận vì lúc đầu sinh ra không phải là con trai, mà là đứa con gái vô dụng này.
Càng hận đứa trẻ làm suy sụp sức khỏe của mình.
Nếu không phải vì mang thai, phu quân của nàng cũng sẽ vào phòng nàng rồi.
Nàng càng không phải nhẫn nhịn đắng cay tìm cho hắn nha hoàn thông phòng.
Nếu không có nha hoàn thông phòng thì mọi chuyện cũng sẽ không biến thành như bây giờ.
Nàng dường như bị điên, quy hết mọi nguồn gốc đau khổ cho đứa trẻ này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-dao/chuong-12.html.]
Dung Duyệt từ nhỏ đã bị mẹ đẻ đánh mắng sỉ nhục, bị người hầu ức hiếp, cha không quan tâm, ngay cả thiếp thất cũng không coi nó ra gì.
Đứa trẻ này đến đây, gầy gò nhỏ bé, thậm chí còn thấp hơn Dung Tử An năm tuổi một cái đầu.
Ánh mắt sợ hãi, không dám nói lớn, ngay cả thức ăn cũng không dám ăn nhiều.
Nuôi dưỡng vài tháng, cuối cùng nó cũng có thể ngượng ngùng cười gọi ta là bà.
Cô gia bị quốc công gia giam hơn năm năm, cuối cùng cũng có ý hối hận.
Hắn khóc lóc thảm thiết trước mặt thị vệ, cầu xin được gặp quốc công gia một lần.
Ta vẫn nhớ kiếp trước, hắn đã mưu tính g i ế t c h ế t quốc công gia như thế nào.
Hắn tuyệt đối không phải thật lòng hối hận.
Nhưng quốc công gia vẫn không từ bỏ đứa con nuôi này.
Quốc công gia đồng ý đi gặp hắn.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta nhìn quốc công gia ngẩn người nghĩ, bao nhiêu năm qua, địa vị của ta trong lòng quốc công gia cuối cùng là bao nhiêu?
Có lẽ, cần phải dùng thêm một liều thuốc mạnh nữa.
Cô gia trông gầy đi nhiều.
Mặt mày hắn tái nhợt, quỳ trên mặt đất, ôm chân quốc công gia, khóc lóc thảm thiết.
Nói rằng mình đã biết lỗi, cầu xin phụ thân tha thứ cho mình.
Quốc công gia thở dài, cuối cùng cũng mềm lòng.
Hắn giải trừ lệnh cấm túc cho cô gia.
Sau đó sai người bày tiệc, cùng cô gia uống rượu trò chuyện.
Rượu qua ba tuần, quốc công gia đã hơi say.
Bỗng có thích khách xông vào, tay cầm kiếm, thẳng tiến về phía quốc công gia.
Ta hoảng hốt xông tới, kiếm đ.â.m vào bụng.
Mềm nhũn ngã vào lòng quốc công gia, ta thấy cánh tay ôm ta của hắn khẽ run, trong ánh mắt thậm chí còn có chút hoảng loạn.
Ta tự đắc nghĩ, lão già này, lần này cuối cùng cũng có chút tình nghĩa với ta rồi chứ?
Đầu óc choáng váng, sức lực dần mất đi.
Nếu ta không qua khỏi, đó là số mệnh của ta.
Chỉ mong hắn niệm tình ta c h ế t vì ông mà đối xử tốt với Tử An.