XUÂN DI NƯƠNG - Chương 6 + 7
Cập nhật lúc: 2024-06-08 23:17:38
Lượt xem: 1,142
6
Quốc Công Gia nhìn ta một hồi, nhếch miệng cười nhẹ: "Tiểu nha đầu, gan ngươi lớn nhỉ, dám quyến rũ ta?"
Hồng Diệp nói không sai, ta sinh ra đã có tướng làm hồ ly tinh.
Kiếp trước, theo cô gia vài tháng, ta biết rõ, nam nhân thích gì nhất.
Quốc Công Gia dù đáng sợ, nhưng cũng là nam nhân.
Trước khi đến, ta đã uống vài ly rượu đào.
Có lẽ vì rượu đã giúp ta tăng thêm dũng khí.
Giờ nằm trong lòng Quốc Công Gia, ngửi mùi rượu nồng nặc trên người ông, ta lại thêm phần say hơn.
Ta đỏ mặt, ngước lên, mắt mơ màng nhìn ông.
Nỗi sợ trong lòng cũng giảm đi phần nào.
Ta giả vờ không biết gì, nhưng ánh mắt đầy vẻ mê hoặc.
Tỏ vẻ say ba phần thành bảy phần.
Quốc Công Gia cuối cùng cũng bị ta thu hút.
Nhưng ông không đưa ta về nơi ở, mà dẫn đến chỗ ông nghỉ tạm.
Đêm đó, ta dùng hết mọi chiêu trò, suốt đêm không ngủ, chỉ mong ông hài lòng, giữ ta lại, bảo toàn mạng sống.
Quốc Công Gia so với cô gia còn khỏe mạnh hơn, khiến ta khó mà chống đỡ.
Sáng hôm sau trời chưa sáng, ta phải nhịn đau, khập khiễng trở về chỗ tiểu thư.
Trời vừa sáng, Hồng Diệp gọi ta đến hầu tiểu thư thức dậy.
Vào phòng, ta thấy cô gia cũng ngủ lại đây.
Tiểu thư mặt đỏ hồng, cô gia mỉm cười, hai người thân mật ân ái.
Từ khi tiểu thư mang thai, cô gia đã lâu không ngủ lại đây.
Ta rõ ràng nhận thấy, ánh mắt cô gia nhìn ta nóng bỏng hơn trước.
Đêm qua đến, có lẽ đã đạt được thỏa thuận gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-di-nuong/chuong-6-7.html.]
Khi hầu hạ cô gia rửa mặt, hắn còn vô tình bóp tay ta, cười đầy ẩn ý.
Ta hoảng hốt rút tay lại, quay đầu thì thấy tiểu thư nắm khăn tay, lạnh lùng nhìn ta.
Cảnh tượng giống hệt kiếp trước, khiến lòng ta trĩu nặng.
7
Tiểu thư không nói gì với ta, trên mặt vẫn giữ vẻ hiền thục, hòa nhã.
Sau khi cô gia rời đi, nàng liền sửa soạn, chuẩn bị đến chào Quốc Công Gia.
Nàng mỉm cười bảo ta mang bát canh gà nóng hổi đi cùng.
Trên đường, tay ta bị nóng đến mức đau rát.
Dù tay đã bị phồng rộp đỏ tấy, ta vẫn cố gắng cầm chắc bát.
Bát là vật phẩm ngự ban, canh gà là loại thượng hạng.
Nếu đánh rơi, một tỳ nữ như ta dùng cả mạng sống cũng không đền nổi.
Tiểu thư thấy ta mặt trắng bệch mà không kêu một tiếng, nụ cười trên mặt càng sâu.
Nàng khen ngợi: "Xuân Đào, ngươi thật có phúc."
Hồng Diệp bên cạnh trừng mắt nhìn ta, hằn học mắng: "Chỉ cầm một bát canh gà, mà làm như mạng ngươi bị lấy đi, không biết còn tưởng ngươi là tiểu thư, chỉ là một tỳ nữ hèn mọn thôi, may là tiểu thư chúng ta có lòng tốt, không thì với bộ dạng hồ ly tinh này, đã sớm bị đánh c.h.ế.t rồi!"
Ta cúi đầu không nói gì.
Hồng Diệp mắng xong vẫn chưa hả giận, tát mạnh vào mặt ta.
Mặt bị đánh lệch, tay không vững, canh tràn ra, ngay lập tức làm nóng đỏ tay ta.
Ta đau đến đỏ mắt, cắn răng, không buông bát canh.
Tiểu thư lúc này mới chậm rãi trách: "Hồng Diệp, không được hỗn xược."
Sau đó nàng cười với ta: "Hồng Diệp bị ta chiều hư rồi, Xuân Đào ngươi đừng giận nàng ta."
Ta cúi đầu, nhỏ giọng: "Hồng Diệp tỷ tỷ dạy bảo nô tỳ, là phúc của nô tỳ."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiểu thư hài lòng cười: "Ngươi thật hiểu chuyện."
Hồng Diệp nhỏ giọng rủa: "Đúng là đồ đê tiện!"