Xuân Hiểu - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-08-12 11:11:39
Lượt xem: 348
"Muốn trèo lên cành thành phượng thì phải tự nhìn xem mình là gà hay phượng chứ."
"Còn bây giờ, ra khỏi đây."
Lâm Thanh Dư nhìn Thẩm Thời Tự như thể đang cầu cứu, nhưng thằng bé đã bước đi.
6.
Tôi đuổi sạch những người làm trong và ngoài biệt thự nhà họ Thẩm, không hề thương xót ai. Rốt cuộc, ngay cả mẹ con họ Lâm vốn có quan hệ tốt với nhà tôi cũng bị đuổi ra khỏi biệt thự.
Sau khi tính toán cẩn thận, chỉ còn lại vị trí quản gia Chu. Tôi đã có ý định kiểm tra ông ta nên mới lợi dụng tình thế này.
Tôi đã trả rất nhiều tiền để thuê thám tử tư kiểm tra lý lịch của lão. Thông tin được chuyển đến tôi một tuần sau đó và ông ta thực sự có bí mật.
Người quản gia tên là Chu Hải, ông ta đã ở với bố mẹ tôi từ những ngày đầu mới bắt đầu kinh doanh, ông ta từng làm tài xế và hiện tại là quản gia.
Có lẽ bố mẹ tôi quá yên tâm về Chu Hải nên chưa bao giờ kiểm tra lý lịch của ông ta.
Vì thế bố mẹ tôi, trong đó có tôi và Thẩm Thời Tự đều không biết Chu Hải và Lâm Phương từng là vợ chồng nhưng sau đó đã ly hôn. Hơn 20 năm trước, Chu Hải mới ngoài đôi mươi, có tham vọng nhưng chỉ có thể làm tài xế. Ông ta bị ám ảnh bởi việc uống rượu và chơi mạt chược, và khiến gia đình tan vỡ.
Lâm Thanh Dư đi theo bảo mẫu Lâm Phương, con trai của họ, Chu Bỉnh Văn, đi theo Chu Hải. Cho đến khi gia đình họ Thẩm ngày một lớn mạnh thì Lâm Phương đến xin làm bảo mẫu, hai người gặp lại nhau.
Chu Hải bắt đầu hối hận về quá khứ. Lão hối hận vì cuộc ly hôn trước đây và quyết định nối lại quan hệ với Lâm Phương. Lâm Phương cũng nhớ con trai nên đương nhiên không từ chối lời cầu hôn của Chu Hải.
Và rồi bọn họ bắt đầu ăn trộm túi xách và quần áo mà gia đình tôi không dùng đến và sống trong một căn biệt thự nhỏ mà gia đình tôi đã nhiều năm không ở. Giống như một con giun quằn trốn chui trốn lủi.
Gia đình này bắt đầu dàn dựng vụ bắt cóc này là vì Chu Bỉnh Văn. Chu Hải có duy nhất một đứa con trai nên vô cùng yêu quý Chu Bỉnh Văn. Biệt thự nhỏ được giao cho Chu Bỉnh Văn, ba người còn lại ở trong nhà thuê. Chu Bỉnh Văn từ nhỏ đã là kẻ ngổ ngáo, hắn luôn trêu chọc con gái nhà lành khi còn nhỏ, khi lớn lên lại trở thành một tên ăn chơi, hắn giỏi ăn uống chơi bời, đ.ĩ đ.i.ế.m và cờ bạc.
Khi còn học trung học cơ sở, Chu Bỉnh Văn đã cưỡng h.i.ế.p một cô gái và giải quyết sự việc bằng cách trả tiền.
Sau đó, hắn ngày càng táo bạo hơn và gần đây đã đ.á.n.h c.h.ế.t một người nhằm mục đích c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p. Chu Hải lợi dụng bối cảnh của Thẩm gia ép đối phương thương lượng, nhưng đối phương đã dung túng và đòi 500.000 tệ.
Đó là lý do vụ bắt cóc này xảy ra.
Ngay từ hơn mười năm trước, Chu Hải đã lo lắng mối quan hệ của mình với Lâm Phương sẽ bị phát hiện và liên lụy đến ông ta và Chu Bỉnh Văn. Chu Hải đã chuyển hộ khẩu của Chu Bỉnh Văn sang tên em trai mình. Về phần nguồn thu nhập, về cơ bản là Lâm Phương và Lâm Thanh Dư kiếm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-hieu/chuong-5.html.]
Tôi chợt nhớ đến hai câu chuyện tôi đã nghe ở kiếp trước:
"Tại sao mẹ mua xe cho anh ta mà không phải con? Nếu không có con, mẹ có bắt được Thẩm Nam Thu không?"
"Im đi! Không phải mẹ làm tất cả những điều này chỉ để biến con thành cô chủ sao? Tại sao con cứ thích so đo với nó như vậy?"
"Nó"
Là Chu Bỉnh Văn, người đang nói chuyện chỉ có thể là Lâm Phương và Lâm Thanh Dư.
Tôi từ từ nhếch khóe môi lên.
Có vẻ như Lâm Thanh Dư đang làm việc rất chăm chỉ, nhưng hóa ra cô ta cũng làm việc đó để may quần áo cưới cho người khác.
Thế chẳng phải thế này sẽ vui hơn sao?
7.
Thiết Mộc Lan
Đến Thứ hai, Chu Hải đưa cặp sách của tôi cho dì Lý với thái độ tôn trọng như trước. Tôi liếc nhìn tay áo cuộn tròn của Chu Hải, bất mãn nói:
"Chú Chu, tiền lương Thẩm gia đưa cho chú không thấp mà đúng không? Sao trông chú mặc quần áo rẻ tiền như vậy?"
“Chẳng lẽ chú Chu muốn nghỉ hưu, cố ý làm ra thủ đoạn để kể lể với Thẩm gia chúng ta sao?”
Chu Hải lập tức cúi người xin lỗi:
“Hoàn toàn không có chuyện đó đâu, thưa cô.”
"Là do tôi sơ suất, tuyệt đối sẽ không có lần sau."
Tôi quay người lên chiếc xe Lincoln phóng nhanh đến trường...
Tôi ngồi ở hàng ghế đầu tiên của giảng đường, lấy máy tính bảng trong cặp ra và chuẩn bị vào lớp. Những ánh nhìn và lời thì thầm xung quanh tôi vẫn chưa biến mất.
Từ cuộc thảo luận trầm lắng, tôi đã nắm bắt chính xác một số câu quan trọng:
"Không ngờ Thẩm Nam Thu lại là người như vậy. Lại bắt nạt bạn cùng lớp chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt."