Xuân Lai Triêu Triêu - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-05-19 18:59:51
Lượt xem: 2,025
Ngày ba mươi Tết, tiễn năm cũ đón năm mới.
Trấn Thanh Thạch náo nhiệt vui mừng, đèn lồng kết hoa, tiếng pháo nổ không dứt bên tai.
Đêm giao thừa, ta và tỷ tỷ thức đón năm mới, Tôn Đại Quý đưa chúng ta tiền mừng tuổi, ta chê ông cho ít, cứ vây quanh ông lải nhải.
Sau đó tỷ tỷ nói dẫn ta đi thả đèn trời, ta mới hừ một tiếng, tha cho Tôn Đại Quý.
Chúng ta thả đèn trời trong sân, tỷ tỷ từng học ở trường tư, viết chữ rất đẹp, tỷ ấy viết lên đèn rằng——"Năm mới đổi thay, vạn sự như ý."
Ánh nến trong đèn ánh ra đôi mắt dịu dàng của tỷ, tỷ nghiêng đầu nhìn ta, hỏi ta muốn viết gì.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta suy nghĩ một lúc rồi cũng cầm bút viết tám chữ——"Tiền tài bốn phương, đổ vào nhà ta."
Tỷ tỷ cười xoa đầu ta, trêu chọc: "Nhìn muội muội Tiểu Xuân nhà ta kìa, tiền sắp chui vào mắt rồi."
Sau Tết ba tháng, đến sinh thần ta, Tôn Đại Quý đích thân vào bếp từ sáng sớm, vén tạp dề lên, hì hục nhào một chậu bột.
Mì sợi làm bằng tay ăn từ bé đến lớn, thêm nước dùng gà mái già béo ngậy, lại đập thêm hai quả trứng, ăn vào thấy ngon miệng vô cùng.
Tỷ tỷ gắp một cái đùi gà vào bát ta, dặn ta ăn chậm thôi, đừng vội.
Tỷ ấy không biết hôm nay Lý phu tử xin nghỉ, ta và Nguy Đông Hà đã hẹn nhau lên núi lấy trứng chim.
Không, chính xác hơn thì lần trước chúng ta đi lấy trứng chim, đã phát hiện ra tổ ong trên cây.
Chúng ta phải đánh tổ ong đó xuống trước khi Tào Đại Phán phát hiện ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-lai-trieu-trieu/chuong-7.html.]
Nghĩ vậy, ta lau miệng, còn nửa cái đùi gà trong bát, ta vội vàng chuồn ra khỏi cửa.
Phía sau truyền đến tiếng hét của Tôn Đại Quý: "Con bé này, còn chưa ăn hết mà!"
Nguy Đông Hà đúng là đồ nhát gan, thế mà cha hắn lại là đồ tể.
Ta bảo hắn trèo lên cây đánh tổ ong xuống, hắn cứ do dự trên cây, sợ ong đốt.
Cuối cùng ta không nhịn được nữa, cũng trèo lên cây, cầm lấy cây sào trong tay hắn, đánh rớt tổ ong xuống cái rầm.
Trong tiếng ong vo ve, bọn ta nằm im trên cây không nhúc nhích, chờ chúng hết ầm ĩ.
Ngay lúc đó, trong rừng sâu xa xa có tiếng người nói chuyện truyền đến.
Quá xa, không nghe rõ, chỉ nghe được vài câu đứt quãng nói gì đó về trấn Thanh Thạch, năm ngoái bị Triệu Tam lừa, lần này chắc chắn phải cho hắn c h ế t...
Chúng còn nhắc đến một cái tên quen quen——Lại lão gia.
E là toàn bộ trẻ con ở Khai Châu hồi nhỏ đều giống ta và Đông Hà, nếu không nghe lời, cha mẹ trong nhà sẽ hù dọa——
"Còn khóc nữa sẽ bảo Lại Văn Canh xuống núi bắt con đi đấy."
Trùm cướp lớn nhất vùng Hắc Lĩnh là Lại Văn Canh, mọi người gọi là Lại lão gia, là một tên gian ác, thủ đoạn tàn nhẫn.
Ta và Nguy Đông Hà mặt cắt không còn giọt máu, ý thức được rằng bọn cướp đã xuống núi.