Xuân Sắc Đào Hồng - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-06-12 13:54:29
Lượt xem: 999
Giang Đắc Bảo buông tay, không thu dọn đồ đạc nữa.
Nhưng vẫn có người tốn hết tâm tư suy nghĩ, nghe nói Giang tổng quản vô cùng sủng ái phu nhân của mình, cho rằng hắn thích kiểu này, vì thế lại nhét thêm hai mỹ nhân vào phủ.
Ta nhìn thấy hai mỹ nhân mặc quần áo mỏng manh trong ngày tuyết rơi nhưng vẫn phải cố nặn ra nụ cười, tức giận hỏi: "Quà tặng quý giá giờ đã biến thành mỹ nhân, Giang đại tổng quản còn nhận không?"
Hắn cười đuổi người đi, ôm ta vào lòng, khẽ nói bên tai ta: "Đào Đào tức giận làm gì? Trong lòng ta chỉ có mình nàng."
Nhưng có lẽ chính vì trong lòng hắn chỉ có ta nên hắn càng ngày càng khát cầu.
Ta đi chợ, vô tình làm rơi mất túi thơm.
"Túi thơm này có phải của cô nương không?"
Một thư sinh trẻ tuổi cầm túi thơm của ta, mỉm cười nói với ta: "Không biết có thể hỏi thăm phương danh của cô nương được không..."
"Hỏi thăm tên khuê các của thê tử người khác, sách thánh hiền ngươi đọc đều bị chó ăn hết rồi sao?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Ta quay đầu nhìn lại, thấy Giang Đắc Bảo đứng dưới gốc cây cách đó vài bước, nhìn chúng ta với vẻ mặt âm u, khuôn mặt lạnh lùng hơi lạnh.
Hắn không nói một lời, cố nén cơn giận đưa ta về phủ.
"Đào Đào, tên nam nhân vừa nãy có phải trông rất ra dáng người không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-sac-dao-hong/chuong-7.html.]
Hắn cúi đầu nhìn ta, những ngón tay lạnh lẽo vuốt ve đường nét cằm ta, không dùng sức nhưng lại khiến ta phải nhìn thẳng vào hắn.
Ta tựa mặt vào tay hắn, hết lần này đến lần khác trấn an, hắn mới từ từ bình tĩnh lại.
"Đào Đào, đừng thân thiết với nam nhân khác, cũng đừng nói chuyện với bọn họ. Nếu nàng thật sự gặp được nam nhân mình thích, ít nhất... ít nhất cũng phải đợi ta c h ế t rồi, nàng mới đi tìm hắn được không?" Hắn nhìn ta với ánh mắt cầu xin.
Ta lắc đầu: "Tướng công, ta sẽ không tìm người khác, cả đời này ta chỉ ở bên chàng."
Hắn nghe xong câu này, khuôn mặt thỏa mãn siết chặt ta, như muốn khảm chặt ta vào người hắn.
Hắn còn phái thêm người ngày đêm vây quanh ta, bất kể ta đi đâu, đều có mấy người đi theo từng bước.
Ta không thích cảm giác bị người khác giám sát như thế này. Vài ngày sau, Giang Đắc Bảo cũng nhận ra sự chán nản của ta, bèn thu lại một chút, rút người đi.
Nhưng những đêm hắn không trực, hắn đều sẽ vội vã trở về ngủ sát bên ta. Có lần nửa đêm ta khát nước, thức dậy rót nước uống, vừa quay đầu lại đã thấy hắn ngồi dậy, như một đứa trẻ nhìn chằm chằm ta.
Ta bất lực ôm hắn nằm xuống: "Ta sẽ không đi đâu cả, ta chỉ ở bên chàng thôi."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta đôi khi nghĩ, nếu có một đứa trẻ vừa giống ta vừa giống Giang Đắc Bảo thì tốt biết bao. Căn bệnh lo được lo mất của hắn có lẽ cũng sẽ giảm bớt.
Đúng vậy, vì hắn đã cho ta vô vàn dũng khí, ta không còn sợ sinh con nữa. Đáng tiếc chúng ta là vợ chồng như vậy, mãi mãi sẽ không có con của riêng mình.