Xuân Sơn Có Tĩnh Thư - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-23 20:59:09
Lượt xem: 868
06
Bùi Xuân Sơn nói, nếu tên của ta là từ trong “Kinh Thi” vậy hắn cũng sẽ chọn một câu trong đó để đặt tên cho muội muội ta.
Hắn đọc: “Dã hữu mạn thảo, linh lộ đoàn hề. Hữu mỹ nhất nhân, thanh dương uyển hề.”
Vậy nên, muội muội ta được đặt tên là “Thanh Uyển.”
Trong lòng ta thì thầm: “Thường Thanh Uyển, Thường Thanh Uyển, ý nghĩa đẹp, nghe cũng êm tai. Còn hơn hẳn mấy cái tên như Chiêu Đệ, Vọng Đệ, Kiều Kiều, Hương Hương.”
Khi xuân đến, Bùi Xuân Sơn phải thường trú trong doanh trại, nhưng mỗi tháng vẫn có vài ngày hắn trở về sum họp cùng chúng ta.
Mỗi lần trở về, hắn đều mang theo những gói lớn, gói nhỏ, nào là vật dụng gia đình, nào là đồ đạc mua cho ta và muội muội.
Trong những ngày tháng nghèo khó, hắn vẫn có thể tặng cho ta và muội muội mỗi người một chiếc khóa vàng nhỏ.
Vừa giúp ta đeo lên, hắn vừa cười rạng rỡ: “Khóa trường mệnh, khóa bình an, trừ tai trừ họa. Hồi ta còn nhỏ, mẫu thân ta cũng tặng ta một chiếc như vậy.”
Ta cũng âm thầm mua ít vải nỉ và vải gai về, nhờ người chỉ dạy, rồi may cho hắn một chiếc áo giáp mềm, mong rằng có thể giảm bớt phần nào bị thương cho hắn.
Còn số tiền quân lương còn lại, hắn đều đưa hết cho ta.
Ta học viết chữ rất chăm chỉ, đến cuối năm này đã có thể viết những câu hoàn chỉnh. Ta viết cho hắn xem: “Chàng nên giữ lại cho mình ít tiền, để mua quần áo, đồ dùng, uống rượu, vui chơi.”
Bùi Xuân Sơn vẫn như cũ nhét tiền vào túi ta, cười nói: “Quần áo đồ dùng, nàng đã sắm không ít cho ta rồi. Chỉ riêng áo mùa đông cũng đã may ba bộ, việc nhà nhiều như vậy, nàng làm lúc nào vậy?”
Ta rất hưởng thụ lời khen của hắn, chỉ lặng lẽ cười, nghe hắn tiếp tục nói: “Còn về uống rượu, vui chơi, ta lại cảm thấy không bằng ở nhà cùng nàng nấu trà, đọc sách thú vị hơn.”
Nghe vậy, ta nhớ đến một câu thơ hắn từng đọc, liền quay sang giá sách tìm kiếm.
Không biết từ lúc nào hắn đã theo đến gần, đưa tay lớn từ phía sau, cùng ta nắm lấy gáy một cuốn sách.
“Đổ sách tiêu đắc bát trà hương, đương thì chỉ đạo thị tầm thường.”
Khi ta lật đến trang đó, hắn đã đồng thanh đọc trước.
Hắn vòng tay ôm lấy ta vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên mái tóc ta.
“Tĩnh Thư, ta chưa bao giờ nghĩ rằng cảnh tượng hôm nay là điều bình thường. Cả gia đình ta đã c.h.ế.t trong loạn chiến, ta sống lay lắt đến giờ, không nhà không cửa, như thể không còn linh hồn.”
“Phụ thân nàng trên chiến trường từng đỡ cho ta một mũi tên, cứu ta một mạng. Lúc đó ta nghĩ đến việc mang nàng theo, vốn chỉ muốn tìm cho nàng một gia đình ổn định, coi như trả ơn phụ thân nàng.”
“Nhưng ngày ngày nhìn nàng và đứa bé trong tã lót, trên xe ngựa nhìn hai người ngủ say bên cạnh ta, như thê nhi của ta vậy, ta không thể nào không sinh lòng tư tình.”
Ta ôm chặt lấy hắn, như dỗ dành Thanh Uyển, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn từng cái một.
“Tĩnh Thư, ta nghĩ rằng ta thân cô thế cô, sớm muộn cũng c.h.ế.t trên chiến trường, thế nào cũng được. Nhưng ai ngờ trời xanh thương xót, đưa nàng và muội muội đến bên ta, là phúc phận của ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-son-co-tinh-thu/phan-6.html.]
Ta dùng ngón tay vẽ từng nét sau lưng hắn: “Ta cũng vậy.”
Ta đỡ hắn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, không chớp mắt.
Thấy hắn ngơ ngác, ta khẽ kiễng chân, đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
“Tĩnh Thư…” Giọng của Bùi Xuân Sơn hơi khàn, ánh mắt rực lửa.
Ta ngượng ngùng vội vã chạy đi, quay lưng lại ngồi bên giường, ôm lấy Thanh Uyển để che đậy trái tim đang đập loạn nhịp.
Nhưng Bùi Xuân Sơn lại còn lúng túng hơn ta, cầm quyển sách mãi không để lại đúng chỗ, lại làm rơi mấy cuốn sách khác xuống đất.
“Ta, ta sẽ dọn dẹp ngay” rõ ràng ta không hề nói gì, nhưng hắn cứ như bị một bà vợ dữ tợn trách mắng: “lát nữa ta sẽ quét dọn sạch sẽ sân, rồi xách thêm vài thùng nước về.”
Nhìn bóng dáng hắn bận rộn đi ra đi vào, Thanh Uyển cười khúc khích, ta cũng cười tươi, hôn nhẹ lên má mềm mại của em.
Đêm ấy, tuyết đè nặng sân, hương hoa thoảng cùng ánh trăng.
Ta lấy hết can đảm, đẩy Bùi Xuân Sơn ngã lên giường, áo trên người hắn đều do ta khâu, nên ta dễ dàng cởi ra phần lớn.
Hắn hoảng hốt trùm kín chăn, lui về phía chân giường.
Nhìn thấy ta vừa thẹn vừa giận, nước mắt gần như tuôn trào, hắn vội vàng lắp bắp giải thích: “Tĩnh Thư, nàng đừng nghĩ lung tung, là bà Trịnh nói, bảo rằng bây giờ thân thể nàng yếu đuối, sợ rằng sinh con sẽ để lại di chứng.”
“Chờ chúng ta nuôi lớn muội muội, chờ ta chăm sóc nàng khỏe mạnh thêm chút nữa, có được không?”
Ta bình tĩnh hơn một chút, nhớ lại cảnh mẫu thân ta khó sinh mà qua đời.
Ta cũng sợ hãi, tiến lại gần, kéo lấy góc áo hắn.
Hắn vẫn định trốn, nhưng bị ta trừng mắt dữ dội, mới chịu để yên cho ta giúp hắn mặc lại áo trong.
Trên n.g.ự.c hắn có một vết sẹo tối mờ, ta không kiềm được mà dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua.
Hắn lập tức nắm lấy tay ta, thở hổn hển: “Tĩnh Thư, ngứa quá…”
Ta nhìn hắn đầy xót xa, hắn cúi đầu, nở nụ cười nhẹ: “Ta da dày thịt chắc, nàng đừng coi thường ta.”
Ta giơ nắm đ.ấ.m dọa hắn, nhưng hắn lại thản nhiên đưa mặt lại gần, như thể dù bị đánh đập thế nào cũng không sợ.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta làm sao nỡ đánh hắn, cuối cùng chỉ thở dài, rồi nhẹ nhàng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.
Hắn kéo ta nằm xuống, đắp chăn cẩn thận, ánh trăng rải đầy sương, bóng cây bám vào khung cửa sổ.
Chúng ta đều mong rằng ngày mai sẽ dài lâu, nhưng cũng sợ ngày ấy sẽ đột ngột dừng lại.
Dù sao thì người lính hễ ra đi là có thể chẳng bao giờ trở về. Ta có những ngày chờ đợi, nhưng cũng có những ngày đợi mà không thấy…