Xuân Về Nắng Ấm - Chương 22
Cập nhật lúc: 2024-06-21 09:00:01
Lượt xem: 5,267
Sau khi ôm ta một lúc, Tiêu Hành lại đẩy ta ra.
Sắc mặt lạnh lùng, như thể đang hối hận.
Nhưng nước mắt của ta thật sự đã cạn, không thể giả vờ khóc nữa.
"Nữ nhân này, ta nên biết từ lâu rồi, lời nói của nàng không thể tin được."
Hắn bực bội cau mày, chỉ vào giọt nước mắt chưa khô trên khóe mắt ta: "Thật sự khóc hay giả vờ?"
"Nước mắt sao có thể phân biệt được thật giả? Chảy ra từ mắt, nếu không phải nước mắt, thì cũng không thể nào là mồ hôi được." Ta nắm lấy tay hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, "Phải không?"
Hắn buông tay ta ra, đi lại một vòng, sau đó dừng lại trước mặt ta với vẻ bồn chồn: "Ta đang hỏi lòng nàng, là thật hay giả!"
"Vậy tướng quân đối với ta thì sao?" Ta hỏi ngược lại.
"Còn phải hỏi à?" Tiêu Hành nhíu mày, "Ta trông giống người hay lừa gạt sao?"
Ta lắc đầu.
"Ta cũng là thật lòng, tướng quân nên tự tin vào bản thân chút đi."
"Ngài xuất sắc như vậy, có cô gái nào lại không động lòng chứ?"
Dái tai hắn hơi ửng đỏ, cử chỉ gượng gạo.
Hắn trúng kế của ta, vậy nên ta nhéo nhẹ vào má hắn.
Hắn sững sờ, vùng đỏ ửng trên dái tai lan ra nhanh chóng.
Biết trước hắn có ý với ta, ta sẽ tự tin hơn, chủ động tìm hắn, không phải lo lắng suốt mấy ngày qua.
Nhưng ta cũng có thể hiểu được cảm giác của hắn đối với ta.
Trong mắt hắn, ta chắc chắn là người không từ thủ đoạn, vì vậy hắn không tin tưởng ta.
Giống như việc ta khóc trước mặt hắn, hắn liền cho rằng ta đang diễn kịch, chứ không phải ta thật sự buồn.
Chuyện này ta không phản bác, ta thật sự là người như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuan-ve-nang-am/chuong-22.html.]
"Tướng quân thật sự thích ta sao?"
Hắn không nói gì, quay mặt đi.
Ta cũng không làm khó hắn, nắm lấy tay hắn ngồi xuống, bày tỏ tâm tư của mình cho hắn nghe.
"Ta chính thức xin lỗi ngài, ta thật sự không phải người quang minh chính trực."
"Giống như ta đã nói, ta không có gì trong tay, muốn đạt được mục đích, phải dùng đến mọi thủ đoạn."
"Những chuyện trước kia là ta sai. Nếu ngài không thích, sau này ta sẽ sửa, không dùng thủ đoạn với ngài nữa được không?"
Hắn ngạc nhiên nhìn ta, khóe mắt đỏ ửng.
"Tướng quân là người quyền cao chức trọng. Lúc phụ thân ta còn sống, được gả cho ngài đã là ta trèo cao, huống chi bây giờ ta lại mang tội danh trên người?"
Ta cúi đầu nhìn bàn tay của hắn, mím môi.
"Tướng quân không chê bai, ta rất trân trọng, hơn nữa, ta cũng có tình cảm với ngài."
Hắn siết chặt lấy tay ta, đầu ngón tay nóng hổi, vội vàng giải thích: "Nàng không sai, hạ độc ta cũng là vì muốn bảo vệ ta, ta biết rõ trong lòng."
"Ta không phải giận nàng, chỉ là cảm thấy nàng thông minh như vậy, việc gì cũng có sắp xếp, khiến ta cảm thấy binh quyền và mưu lược của mình đều vô dụng."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Nói tóm lại, là ta tự thấy mình bất tài thôi."
Ta ngạc nhiên nhìn hắn, sống mũi cay cay: "Sao ngài lại bất tài? Trên đời này không ai có tư cách nói ngài bất tài."
Tiêu Hành kéo ta vào lòng, ôm chặt lấy ta.
Hắn cất giọng trầm trầm: "Nàng nói mình rèo cao, nhưng ta không nghĩ vậy. Nếu không phải gia đình nàng gặp nạn, sao nàng có thể để mắt đến một kẻ võ phu như ta chứ?"
"Lúc vào kinh ta đã nghe nói, nàng là hình mẫu cho các cô gái trong kinh thành. Cầm kỳ thi họa, kinh sử tử tập, không gì là không thông thạo, lại còn từng tranh luận với các học sĩ trên triều đình, học thức không kém gì bọn họ."
Hắn buông ta ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ta.
"Một cô gái khuê các như nàng, hành sự đúng mực, tâm hồn cao thượng, ta còn sợ nàng chê ta nông cạn, không có chuyện gì để nói."