Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUẤT MÃ - PHÁ ĐÀI HÍ - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-11-01 18:56:15
Lượt xem: 270

Tôi đi cắm trại với bạn bè và gặp một đoàn kịch đang biểu diễn bên ngoài. 

 

Bạn tôi tò mò muốn nhìn xem nhưng tôi đã kéo cậu ấy đi. "Đừng đi, đó là phá đài hí, không dành cho người sống xem."

 

1.

Hứa Tịnh đưa tôi và một số bạn học từ ký túc xá bên cạnh đi Tần Hoàng Đảo chơi. 

 

Vừa hay buổi tối cắm trại ở bên ngoài. 

 

Nướng BBQ xong, Từ Miểu đi tới nhỏ giọng nói với tôi. "Chị Khương, em muốn đi vệ sinh nhưng không dám đi, chị đi cùng em nhé." 

 

Tôi cầm lấy di động nói: "Được rồi, đi thôi." 

 

Nơi hoang dã không có nhà vệ sinh công cộng, vì vậy Từ Miểu chỉ có thể tìm một chỗ không có người ngồi xổm xuống. 

 

Có lẽ vì sợ hãi nên cô ấy rất nhanh đã xong.

 

“Chị Khương, em xong rồi, chúng ta về thôi.” 

 

Từ Miểu nắm lấy cánh tay tôi đi về, đột nhiên cô dừng lại và chỉ vào cách đó không xa. 

 

“Ở đó náo nhiệt quá, hình như có người đang hát.” 

 

Tôi nhìn theo và thấy một nhóm diễn viên Kinh kịch mặc trang phục trên sân khấu, đang hát ê ê a a. 

 

Từ Miễu buông tay tôi ra, ngơ ngác bước tới đó, nhưng tôi đã tóm lấy cô ấy. Tôi vội vàng vỗ nhẹ vào bàn tay đang chỉ của cô ấy và niệm nhanh một câu chú. 

 

“Linh hồn từ xa ngàn dặm đã đến, vội vã nhập vào cơ thể.” 

 

Từ Miểu, giây trước còn đờ đẫn, đột nhiên tỉnh táo, gãi gãi đầu bối rối. 

 

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra với em vậy? Em cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong giây lát." 

 

Tôi lấy ra một lá bùa đưa cho cô ấy. "Cái gì cũng dám chỉ vào, nửa đêm không được chỉ vào những nơi khác. Hơn nữa, vở kịch bên đó không dành cho người sống." 

 

"Sân khấu hát kịch được dựng lên giữa đêm. Phía trước sân khấu không có đèn, cửa sân khấu được dán kín bằng vạch đỏ, phía trên dán cờ vàng cùng trấn tà phù. Đây là phá đài hí, nghiêm cấm người ngoài xem, một khi nó bắt đầu không thể dừng, dưới sân khấu đều là âm hồn, em chỉ vào bọn họ, tất nhiên là họ sẽ không vui, ngoắc ngoắc ngón linh hồn của em sẽ bị lấy đi.”

 

Nghe tôi nói xong, mặt Từ Miểu trắng bạch.

 

"Chúng ta nên làm gì đây? Chị Khương, chúng ta vẫn có thể rời đi được chứ?" 

 

Tôi an ủi cô ấy. 

 

"Không có việc gì, em trở về thu thập đồ đạc, nói cho bọn họ hôm nay chúng ta không qua đêm bên ngoài. Đoán chừng đêm nay âm hồn từ mấy chục dặm sẽ đến xem kịch, tốt nhất nên kiêng dè một chút." 

 

Ở đây một đêm, sợ sẽ khi quay về sẽ bị ốm ba ngày. 

 

Từ Miểu ríu rít suốt dọc đường. 

 

"Chị Khương, sao chị biết nhiều như vậy? Hơn nữa chiêu thức chị vừa làm lại đẹp trai như vậy. Chị là đạo sĩ à?" 

 

Tôi cười khúc khích: "Chỉ là bùa triệu hồn cơ bản nhất thôi. Tôi cũng không phải là đạo sĩ, chỉ là một đệ tử xuất mã.”

 

2.

Tên tôi là Khương Phu, là một mã tiên nhi.

 

Trời sinh mang tiên duyên, mệnh phạm đồng tử, nhất định phải ăn bát cơm này. 

 

Mười lăm tuổi quá cửa sinh tử, mười tám tuổi đường xuất mã. 

 

Tôi từ Đông Bắc đến Bắc Kinh để học. 

 

Tôi hiện là sinh viên năm nhất Đại học Sư phạm Bắc Kinh, chuyên ngành văn hóa dân gian. 

 

Trong đường của tôi có hơn một trăm vị tiên văn, tiên võ, hiệu suất 100%. 

 

Bởi vì tôi chỉ làm công việc đó một lần. 

 

Nhưng không ngờ tôi lại sớm nhận được một công việc lớn.

 

3.

Khi Hứa Tịnh nghe tin chúng tôi gặp phá đài hí, cô ấy lập tức thu dọn đồ đạc. 

 

"Có một nhà nghỉ gần đây. Lên mạng đặt chỗ trực tuyến, chúng ta rời đi ngay bây giờ." 

 

Còn chưa đợi chúng tôi dọn dẹp xong thì đã xảy ra chuyện. 

 

Tiếng hét của người phụ nữ trộn lẫn với tiếng kêu đau đớn của người đàn ông, trong đêm đặc biệt quỷ dị và chói tai. 

 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

Tôi lập tức chạy ra ngoài, trước khi đi dặn dò Hứa Tịnh. 

 

“Cậu đem bọn họ đi trước, tôi đi xem xem.” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuat-ma-pha-dai-hi/chuong-1.html.]

 

Sau lần sự kiện Lương Thủy Hà Thần lần trước, tôi đã quen mang theo đồ nghề đi khắp nơi. 

 

Nhấc ba lô lên chạy tới. 

 

Hàng chục mét xung quanh sân khấu đã đầy rẫy những âm hồn. 

 

Đám quỷ dày đặc khiến người ta tê cả da đầu. 

 

Tôi dũng cảm lao tới, âm khí lạnh lẽo xẹt qua mặt, lạnh thấu xương. 

 

Thành thật mà nói, việc giả vờ không nhìn thấy những điều này thực sự kiểm tra kỹ năng diễn xuất. 

 

Vừa đến trước sân khấu, liền nhìn thấy một số diễn viên đóng vai thần tướng và thiên binh đang áp sát diễn viên đóng vai quỷ bị treo cổ. 

 

Con quỷ đóng vai bị treo cổ có khuôn mặt tái nhợt, chiếc lưỡi giả màu đỏ tươi thè ra hồi lâu, mặc bộ trang phục màu đỏ tươi với tay áo màu trắng, giống như hai sợi tơ trắng quấn quanh cổ một người đàn ông. 

 

Sắc mặt người đàn ông tím tái vì bị bóp cổ, dần dần tái nhợt. 

 

Người phụ nữ bên cạnh cũng không khá hơn là bao, tay cô ấy đầy máu, vừa khóc vừa run rẩy cầm chiếc kéo. 

 

Tôi nhanh chóng lấy chiếc kéo từ tay cô ấy, dán trấn tà phù lên đó, sau đó, tôi cắt bỏ phần ống tay áo đang bám vào và dán một trấn tà phù khác. 

 

Người bị treo cổ bị trấn áp giãy giụa mấy lần rồi dừng lại, nhiều người mệt mỏi ngã xuống đất. 

 

“Sức mạnh lớn thật, ngay cả mấy người lớn thế cũng không ấn được.” 

 

Họ nhanh chóng đứng dậy cảm ơn. 

 

“Cảm ơn tiểu sư phụ rất nhiều.” 

 

“Tiểu sư phụ làm ơn nhìn xem đứa trẻ này, đừng để bị siết chặt xảy ra chuyện không hay.” 

 

Người nói là một ông chú khoảng năm mươi tuổi, mặc trang phục diễn vai Chung Quỳ, hẳn ông ấy phụ là quản lý. 

 

Tôi gật đầu, ngồi xổm xuống bắt mạch cho người đàn ông đó, nhịp tim yếu đến mức gần như ngừng đập.

 

Lấy bộ châm cứu từ trong ba lô ra, cởi quần áo anh ta rồi châm một cây kim dài vào vị trí dưới rốn ba tấc.

 

Đây là huyệt Quan Nguyên, nơi ẩn chứa Nguyên Âm và Nguyên Dương của cơ thể con người, thuộc nhậm mạch mệnh môn, ruột non và trái tim tương hỗ. 

 

Sau khi nhịp tim đập lại rõ ràng, châm cứu vào huyệt Bạch hội trên đỉnh đầu, tam dương ngũ hội thuộc đốc mạch, đầu là nơi hội tụ của tất cả các dương, hoả viết viêm thượng, tam dương chi khí hội tụ tại đây. 

 

Dùng kim tam lăng nhanh chóng xuyên qua da rồi rút ra, có m.á.u chảy ra. 

 

Một lúc sau, sắc mặt người đàn ông dịu đi, hơi thở cũng bình tĩnh lại. 

 

Mọi người đều vui mừng khôn xiết. 

 

"Tiểu sư phụ này thật sự là lợi hại, thủ pháp thoạt nhìn đã thấy là cao thủ rồi." 

 

Tôi xấu hổ cười nói: "Sao tôi lại là cao thủ? Người vừa mới ra tay chính là Bạch Lão bà, tiên y của gia đình tôi." 

 

Bọn họ lúc này mới bừng tỉnh. 

 

“Cảm ơn tiểu sư phụ và lão tiên y rất nhiều.” 

 

“Thì ra là người Xuất Mã.” 

 

Một người trong đó có giọng điệu khinh thường, rất đột ngột nên tôi không để ý tới. 

 

Tôi bước thẳng về phía cô gái bên cạnh. Cô gái đó thoạt nhìn như mất hồn. Tôi nhìn quanh và cuối cùng nhìn thấy một cô gái vẻ mặt mờ mịt đang đứng giữa những quỷ hồn. 

 

“Chơi bên sông Huệ Viễn, hai bên cột kim cương, linh hồn từ xa ngàn dặm nhập xác vội vàng.” 

 

Đây là bùa gọi hồn cơ bản nhất trong dân gian, thích hợp cho người vừa mất hồn. 

 

Cô gái trong trạng thái linh thể dường như cảm nhận được tiếng gọi, lặng lẽ đi về phía cơ thể cô ấy, sau khi đưa cô ấy trở lại, tôi đưa tay đỡ đỉnh đầu cô gái che lại. 

 

Hồn phách vừa trở lại cơ thể sẽ không ổn định, che đậy huyệt Bách Hội có thể ngăn cản dương khí tiếp tục rò rỉ ra ngoài. 

 

Sau đó, vẽ bùa cầm m.á.u trên không trung, lòng bàn tay của cô gái bị kéo cắt đứt, m.á.u chảy rất nhiều. 

 

Cô vẫn còn kinh hồn chưa ổn định.

 

"Cảm ơn, bạn trai của em..." 

 

"Không có việc gì, cậu ấy chỉ sợ hãi mất đi một ít dương khí. Sau khi tỉnh dậy, cậu ấy có thể đi dạo vào khoảng bảy giờ sáng hàng ngày để bổ sung dương khí của mình, khoảng một tuần nữa cậu ấy sẽ bình phục.” 

 

Tôi cất túi kim châm và hỏi lại ông già. 

 

"Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Ông có thể cho tôi biết một chút không?”

 

Loading...