Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUẤT MÃ - PHÁ ĐÀI HÍ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:11:40
Lượt xem: 147

9.

Trác Hiên bị người khác dẫn đi nhốt lại, tôi lại viết một danh sách khác cho trưởng đoàn Trang. 

 

"Mời chuẩn bị những món trong danh sách. Tình huống của Tiểu Lý có chút phức tạp." 

 

Trưởng đoàn lập tức kêu người đi mua sau đó tất cả đồ đã đầy đủ. 

 

Trong lúc bắt mạch, tôi hỏi trưởng đoàn: “Có ai biết bát tự của Tiểu Lý không?” 

 

Trưởng đoàn không biết chuyện này, nhưng có một cậu học trò trẻ tuổi đã đến phòng của Tiểu Lý để tìm chứng minh thư. Cậu ấy đưa nó cho tôi. 

 

“Lúc trước nói chuyện với anh Lý, tôi nghe anh ấy nói sinh vào khoảng 11 giờ đêm.” 

 

Kết hợp ngày trên chứng minh thư, tôi đại khái tính toán liền có ý kiến. 

 

"Tiểu Lý mệnh phạm đồng tử sát, trước 18 tuổi còn có thân, bởi vì không còn, anh ta đã mất đi hai hồn ba phách. Trong vườn các người chắc chắn đã có một vụ án mạng, nhưng vẫn chưa giải quyết được, xem ra có vẻ là con quỷ treo cổ." 

 

Trưởng đoàn càng nghe càng bối rối, suy nghĩ rất lâu mới nói. 

 

"Hình như chuyện này đã xảy ra. Trước đây tôi từng nghe cha tôi nhắc đến. Ông ấy kể rằng khi sân khấu trong vườn bị phá hủy, diễn viên đóng vai người treo cổ đã treo cổ tự tử tại nhà. Nhưng đó đã là chuyện mấy chục năm trước rồi, hơn nữa khi đó trong vườn cũng không có chuyện yêu quỷ gì xảy ra.”

 

"Vậy ông có biết người đó c.h.ế.t lúc nào không? Người đó tên gì vậy.” 

 

Người đi mua đồ vừa lúc trở về, tôi hỏi trưởng đoàn. 

 

"Có phòng tối không? Tôi muốn phòng yên tĩnh." 

 

Trưởng đoàn nói tên người đó, lại gọi hỏi chị gái ông ta, cuối cùng đưa ra thời gian chính xác. 

 

Sau khi vào phòng, mọi người mang theo bàn ghế, đặt nến, bát hương và các vật dụng khác rồi đặt Tiểu Lý lên chiếc ghế đối diện để ngồi thẳng. 

 

Sau khi thắp hương, đốt đèn,  lấy ra một lá bùa gọi hồn và xoay nó trên đầu Tiểu Lý. 

 

"Lần này vào ngày 7 tháng 9 năm 2024, thuật sĩ Khương Phu phát biểu, thỉnh Dương Ngọc Cương c.h.ế.t vào ngày 25 tháng 6 năm 1958, để triệu hồi linh hồn, bám vào người Lý Diệu Nhiên để nói ra nguyên nhân sâu xa, những điều chưa biết...” 

 

Tôi đọc mấy lần, mỗi lần đọc là đốt một tờ giấy bạc. 

 

Sau đó, lại tụng câu thần chú gọi hồn. 

 

“Yểu yểu minh minh, thiên địa cùng sinh, tán tắc thành khí, tụ tắc thành hình, ngũ hành chi tổ, lục giáp chi tinh, như tới có pháp, nhanh chóng điều khiển vong hồn, lấy khí hợp khí, lấy thần hợp thần, thần linh trợ ta, ta trợ thần linh, pháp cổ tam thông, vạn thần hàm nghe, thu hút vong hồn, tốc hàng đàn đình, cấp tốc nghe lệnh.” 

 

Thân hình của Tiểu Lý bắt đầu run rẩy, xem ra vị kia đang đi lên. 

 

Mặc dù trước đó Tiểu Lý đã bị quỷ ám, nhưng cũng không hoàn toàn bị nhập vào người, bởi vì những thứ trên người quá phức tạp nên không thể nhìn rõ. 

 

Khi Dương Ngọc Cương vừa đi lên, anh ấy không nói gì, chỉ khóc. 

 

Chỉ lúc này tôi mới nhận ra hắn không phải không nói mà là không thể nói được. 

 

Vì bị treo cổ nên lưỡi của hắn gần như thè ra ngoài miệng, không thể rút lại được nữa mà chỉ có thể phát ra âm thanh “cạch cạch”. 

 

Tôi thở dài hỏi hắn. "Anh có thể viết được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuat-ma-pha-dai-hi/chuong-6.html.]

 

Hắn nhanh chóng gật đầu và nhận lấy giấy bút từ tay Hứa Tịnh. 

 

Tôi bắt đầu hỏi. 

Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.

 

"Anh có bất bình gì? Vì sao lại vào trong cơ thể Tiểu Lý? Lợi dụng cơ thể của anh ta." 

 

Hắn vùi đầu viết. 

 

[Tên tôi là Dương Ngọc Cương, 50 năm trước tôi vào đây, khi đó lão Trang trưởng đoàn rất tốt với tôi.] 

 

[Tôi là người nói lắp, lại chậm trong đoàn không ai thích tôi cả. Sau này, khi gánh hát được sửa sang và muốn diễn phá đài hí, không ai muốn diễn vai người bị treo cổ nên tôi tự nguyện xin phép. Nhưng họ nói rằng tôi nói lắp nên không thể diễn được và rằng tôi sẽ gặp xui xẻo, điều này sẽ hủy hoại vận may của đoàn.] 

 

Nước mắt làm ướt tờ giấy, hắn càng viết càng mạnh, gần như xuyên thủng mặt sau của tờ giấy. 

 

[Tôi chỉ muốn được đứng trên sân khấu một lần. Tôi đã học vài tháng và luyện tập cả ngày lẫn đêm cho vỡ diễn này, nhưng họ vẫn không cho tôi cơ hội này. Một lần trưởng đoàn đi vắng, có một vị cao nhân đến xin nghe “Toả Lân Nang”. Tôi đã nhắc nhở họ đoạn khúc này bị cấm và không được biểu diễn. Họ không nghe, nhất quyết phải biểu diễn, buổi biểu diễn đó bị người khác báo cáo, suýt nữa đoàn gần như đóng cửa.] 

 

[Sau đó, trưởng đoàn quay lại muốn truy cứu trách nhiệm, bọn họ lại bắt tôi phải chịu trách nhiệm. Nam diễn viên chính lúc đó thậm chí còn dẫn đầu ném toàn bộ đồ đạc của tôi ra khỏi rạp.] 

 

Tôi có lẽ có thể tưởng tượng được điều gì xảy ra tiếp theo. 

 

"Vậy tại sao anh lại nhập vào trong cơ thể Tiểu Lý? Muốn trả thù người trong rạp sao?" 

 

Hắn vội vàng lắc đầu. 

 

[Không, không, không, tôi không có ý đó.] 

 

[Tôi chỉ cảm thấy tên nhóc này thật đáng thương, cậu ấy cũng yếu đuối và dễ bắt nạt như tôi. Hoàn cảnh gia đình không được tốt lắm, mười mấy tuổi đã đến đây học nghề. Bình thường chỉ có thể làm mấy công việc dọn phòng và thỉnh thoảng còn bị bắt nạt.] 

 

[Tôi thấy cậu ấy mất hồn nên đi theo hắn, tránh cho tiểu quỷ tới xâm nhập, nhưng mấy tháng trước, cháu trưởng đoàn lại dẫn một cô gái vào rạp hát, đưa vào hậu trường, còn ngồi trên hộp đựng trang phục. Tiểu Lý tốt bụng nhắc nhở cô không được ngồi, kết quả bị cháu trưởng đoàn đá ngã xuống đất. Hắn ta cũng cảnh cáo cậu không được can thiệp vào việc riêng của mình, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.] 

 

[Sau đó, hắn thỉnh thoảng lại đến bắt nạt Tiểu Lý. Rất nhiều người trong gánh hát đều biết chuyện này.]

 

Cháu trưởng đoàn chính là Trác Hiên, tôi sợ hãi nhìn đám người đứng ngoài cửa.

 

Quạt nhiên, xu nịnh, bắt nạt kẻ yếu là bản chất còn người.  

 

Không ai muốn đắc tội chủ nhân tương lai. 

 

Dương Ngọc Cương tiếp tục viết. 

 

[Cháu trưởng đoàn có thể nhìn thấy tôi, biết tôi muốn giúp đỡ Tiểu Lý nên đã bí mật tìm một đạo sĩ để thu tôi vào. Hóa ra vị đạo sĩ này là kẻ nói dối, hắn bị lừa hơn 2 vạn. Sau đó, trưởng đoàn Trang xây dựng một rạp hát mới và muốn phá bỏ sân khấu nên hắn nhân cơ hội này tiến cử Tiểu Lý diễn vai quỷ thắt cổ và hắn diễn vai Thiên tướng. Chính là mượn sân khấu này, sử dụng Tiểu Lý để thu hút những quỷ hồn. Hắn ta nghĩ rằng bằng cách này hắn có thể mang lại tai họa cho Tiểu Lý.] 

 

Tôi im lặng. 

 

Làm sao những thứ như nhân quả có thể được chuyển giao? Xem quá nhiều phim ma, nghĩ rằng hiến tế đồng đội là có thể tránh được tai hoạ sao? 

 

Viết xong, Dương Ngọc Cương đã quỳ xuống cầu xin tôi. 

 

[Cô phải giúp Tiểu Lý. Cậu ấy đã nghĩ đến việc treo cổ tự tử trước đây, tôi không muốn cũng tôi không muốn nghĩ tới cậu ấy sẽ có kết cục như tôi.] 

 

Năm đó hắn cũng muốn tự cứu mình.

 

Loading...