XUẤT MÃ - PHÁ ĐÀI HÍ - Chương 8 - Hết
Cập nhật lúc: 2024-11-01 19:12:21
Lượt xem: 96
12.
Chúng tôi đến trường đã hơn mười một giờ đêm, Lữ Phương và Quan Linh Linh đều chưa ngủ.
Thấy tôi và Hứa Tịnh mang nhiều túi xách, họ vội chạy tới giúp.
Lữ Phương mở gói thịt bò khô ra nhai.
“Đã hai ngày cậu không đến, nên tôi cùng Linh Linh tới nhà cậu thay đổi đồ cúng.”
Ta xuất mã lập đường, thuê ở bên ngoài một căn hộ, tuần nào cũng đến bái kiến, lúc đi ra ngoài đã đưa chìa khóa cho Lữ Phương.
Kết quả là Hoàng Thúy Thúy chạy đến nói với tôi. "Cô bé Lữ Phương đó thật sự rất ý tứ, cô ấy đã đưa ba con vịt quay và ba con gà quay cho Hoàng Cơ Linh, ăn đến miệng cậu ấy đầy dầu mỡ, bụng cậu ấy đã lớn lên rất nhiều."
Lúc cô ấy nói, trong miệng còn ngậm một chiếc đùi gà lớn trong đó.
Tôi: “…”
Thế có nghĩa là tôi keo kiệt phải không?
Quan Linh Linh đến ký túc xá của chúng tôi một tuần trước. Ngày cô ấy đến, có một con hồ ly nhỏ đầy lông nằm dưới chân cô ấy.
Tất nhiên, ở trạng thái linh thể.
Quan Linh Linh nói: "Đây là con hồ ly nhỏ mà tôi mang từ núi Ngũ Đài xuống. Bà nội tôi nói rằng tôi và nó có duyên nên nó liền đi theo tôi."
Bà nội của Quan Linh Linh là bà cốt của họ.
Lữ Phương không nhìn thấy hồ ly nên không ảnh hưởng đến cô. Mỗi lần về ký túc xá, cô đều mang theo rất nhiều đồ ăn ngon.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Sau đó, con hồ ly nhỏ trở nên tròn trịa hơn trông thấy.
Nó rất quấn quýt và gần như không thể tách rời khỏi Quan Linh Linh, đi học cũng phải ở bên nhau.
Cũng may, xung quanh tôi có rất nhiều tiên gia, lúc không có việc gì Hoàng Thúy Thúy và Hoàng Cơ Linh sẽ chơi đùa với nó, giống như chăm sóc em bé vậy.
Nhìn cảnh này, Quan Linh Linh có chút cảm động.
"Tôi còn tưởng rằng tôi là người dị hợm, may mắn có cậu ở đây."
Tôi có thể hiểu được suy nghĩ của cô ấy.
"Thật ra cậu coi nó là người nhà thì tốt rồi, đây là duyên phận khó có được. Giống như khi chúng tôi Xuất Mã, có rất nhiều tiên gia phía sau, người đưa tin cá nhân đã theo chúng tôi từ khi còn nhỏ, cũng chưa bao giờ rời khỏi người bảo vệ. Tiểu Cửu cũng vậy."
Tiểu Cửu là tên của nó. Hứa Tịnh còn nói:
“Tuy chúng ta không thờ thần tiên, nhưng khi cầu nguyện thần linh, chúng ta vẫn cảm thấy một cảm giác thân thiết khó hiểu. Mối ràng buộc này dường như đã ăn sâu vào tâm hồn.”
Lữ Phương không vui: “Vậy cả ký túc xá, chỉ có mình tôi là người bình thường, phải không? Không quan tâm tới các cậu nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuat-ma-pha-dai-hi/chuong-8-het.html.]
13.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, lập tức liền đến Tết Trung Thu.
Mẹ tôi gọi điện tới.
“Ngày kia là Tết Trung Thu, con có về ăn tết không? Nếu con về, mẹ chuẩn bị gi3t gà.”
“Con đã đặt vé máy bay, sáng mai sẽ về tới nhà. Con có dẫn bạn cùng lớp về, cậu ấy muốn đến Đông Bắc chúng ta chơi, ngày mai con sẽ đưa cậu ấy đi Cáp Nhĩ Tân chơi một ngày, sau đó về đón Tết." .
Mẹ tôi vừa nghe liền vui vẻ.
"Được rồi, bố con đã làm món sườn nướng đang chờ con về. Con cũng có thể dẫn các bạn về nhà cùng nhau ăn tết. Bọn họ đến tận đây nên chúng ta phải thu xếp tốt."
Tôi mỉm cười cúp máy, rồi quay về ký túc xá thu dọn hành lý.
Trên đường đi, tôi nhận được một cuộc gọi khác từ lão trưởng đoàn Trang. Ông ấy dường như qua một đêm đã già đi mười tuổi.
"Trác Hiên đã đi rồi, đi đêm qua, lên cơn nhồi m.á.u cơ tim đột ngột."
Quả thực rất đồ ngột, hắn còn chưa qua khỏi được một tuần.
Những thứ như số phận thực ra có thể thay đổi được, miễn là bạn không làm điều ác.
Lữ Phương về nhà ăn Tết Trung thu. Người cô mất tích nhiều năm của cô đã được tìm thấy. Đây là Tết Đoàn Viên đầu tiên mà gia đình họ tổ chức.
Hứa Tịnh muốn cùng tôi trở về Đông Bắc, nhưng cô ấy muốn đến nhà cậu mình vào dịp nghỉ lễ, cậu cô ấy lại ở quận Triều Dương.
Vì Quan Linh Linh không có người thân ở thủ đô nên cô ấy nói muốn đến thăm vùng Đông Bắc.
"Không phải gần đây du lịch Cáp Nhĩ Tân rất nổi tiếng sao? Tôi đã muốn đến đó từ lâu rồi."
"Được, tôi sẽ đưa cậu về. Tết Trung thu có rất nhiều người, nhưng sẽ như vậy đầy đủ khi có 11 người."
Quan Linh Linh mặc một chiếc váy màu vàng lại bị tôi ngăn lại.
"Không được mặc quần áo sáng màu, nhất là quần áo màu vàng. Bây giờ vùng Đông Bắc đầy muỗi, là loài côn trùng bay nhỏ. Chúng thích quần áo sáng màu nhất và sẽ bám khắp người cậu.”
Cô ấy nghe lời khuyên và lập tức thay đổi một bộ quần áo tối màu.
“Tết Trung Thu cậu cùng tôi đi Đông Bắc, ngày Quốc khánh tôi sẽ đưa cậu đi Phúc Kiến chơi.”
Tôi lập tức đồng ý không cần suy nghĩ.
"Được rồi.”
—Hết—