XƯNG ĐẾ - Chương 19 - 20
Cập nhật lúc: 2024-10-13 13:38:10
Lượt xem: 179
19
Sau khi ra khỏi cửa, ta để cho thuộc hạ mang hài tử của Bùi Tố đến trước mặt.
Mẹ kiếp, đứa trẻ này dáng dấp không giống Bùi Tố ngược lại giống y hệt phụ thân hắn khiến ta vừa nhìn liền chán ghét.
Đứa trẻ kia ngẩng đầu, đôi mắt nhìn ta không mấy thiện cảm.
“Ngươi chính là Bùi Ngọc?”
Ta gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
“Loạn thần tặc tử! Thiên hạ này là của phụ hoàng ta, ngươi nhanh quỳ xuống dập đầu cho ta nếu không phụ hoàng xuất binh ngươi liền biết tay!”
“Chậc! Đúng là đáng ghét mà!”
Ta cúi người, dù sao cũng chỉ là hài tử, trên người ta mang khí thế ch.ết chóc, áo giáp trên người thấm đẫm mùi má.u tanh nồng dọa cho nó tái nhợt cả mặt.
Ta không có hơi sức để đấu võ mồm với một đứa trẻ, chỉ là muốn nhìn xem nó giống hoàng đế đến mức nào.
Rất tốt, giống như đúc.
“Mang vào cung”
......
“Trung Dũng Vương, sao ngươi dám tự tiện xông vào cung”
Cận vệ hoàng đế giơ kiếm, trong lúc nói chuyện lại mang theo mấy phần sợ sệt.
Bọn họ sợ ta.
Tất nhiên là bọn họ sợ ta.
Đối với loại quyền lực này, ai nắm được chính là có năng lực chi phối thiên hạ.
“Tránh ra, hôm bổn vương tới gặp hoàng thượng nói chút chuyện”
“Chuyện gì?”
Có người to gan hỏi.
Ta liếc mắt nhìn hắn, một cước đá bay ra chỗ khác.
“ Ngươi là ai mà dám chất vấn bổn vương?”
Cửa cung đỏ như màu son giống như kiếp trước, bên trong cũng không có gì khác biệt so với ký ức của ta.
Kiếp trước ta mang theo đao, cũng ch.ết ngay trước cánh cửa này.
Khi đó hoàng đế nói gì?
Hắn nói, không biết tự lượng sức mình.
Bây giờ, tình thế đảo ngược.
Sau khi ta vào cung, Từ Hằng Chí cũng mang theo binh sĩ tới gần kinh thành, cách cổng thành mười dặm hạ quân đóng đô ở đó.
Cửa thành đã đóng, dân chúng trong thành cũng cảm nhận được thiên hạ sắp đổi chủ cho nên tất cả đều trốn trong nhà không quan tâm đến thế sự bên ngoài.
Hoàng thượng ngồi trên long ỷ, thấy ta một thân sát khí đi tới. Cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói:
“Trung Dũng Hầu, ngươi định tạo phản à! Ngươi không sợ dân chúng sẽ chỉ trích sao?”
Ta cong môi “ Sao bệ hạ lại nói điều đáng sợ như vậy!”
“Thần đâu muốn tạo phản, hôm nay thần tới tìm hoàng thượng là vì người kế vị của giang sơn Đại Hạ nha”
Ta xách tiểu hài tử đang sợ ngây người phía sau.
“Bệ hạ, ngài nhìn đứa trẻ này có giống mình không?”
“Đây chính là nhi tử mà muội muội ta trải qua thập tử nhất sinh để sinh cho bệ hạ, bệ hạ có hạnh phúc không?”
Trong tay ta giữ trọng binh, còn được các trọng thần ủng hộ. Dù cho hôm nay ta có ép hoàng đế thoái vị thì hắn cũng chỉ có thể chửi mắng ta vài câu rồi cụp đuôi nhường ngôi lại cho ta.
Hoàng đế mặt đầy xấu hổ, nhắm mắt lại cuối cùng thốt ra một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xung-de/chuong-19-20.html.]
“Là nhi tử của trẫm”
“Hoàng thượng chịu nhận là được rồi, ngày mai thượng triều liền phong đứa nhỏ này làm thái tử đi”
20
Hi~~~ Vịt nè
“Vương gia cho dù có ngồi lên long ỷ cũng không có người dám xen vào, vì saolại phải nâng thái tử lên?”
Thôi Bình Huy đang cùng ta bàn luận kế sách, cuối cùng nhịn không được hỏi thăm.
Ta cong môi cười không giải thích cho hắn.
Có thể không đánh mà chiếm được kinh thành mới là tốt nhất.
Dưới trướng của ta đều là những binh sĩ cùng ta vào sinh ra t.ử. Nếu là có đối sách khác ta không hi vọng bọn họ sẽ ch.ết vì tranh giành quyền lực.
“Bình Huy, ngươi đến Định Bắc Quận rồi, có thấy bách tính ở nơi đó sống rất cực khổ không?”
“Nhưng ngươi nhìn bên trong kinh xem, khi Bùi Tố được sủng ái một kiện quần áo cũng đủ cho một gia đình ngoài biên cương sống an ổn được năm năm”
“Thật ra điều dân chúng cần rất đơn giản, có cơm no áo ấm thì cuộc sống có gian khổ như nào đi chăng nữa cũng sẽ kiên trì sống sót.”
“Người làm hoàng đế mà không nghĩ đến bách tính của mình, thì không xứng với tấm lòng của họ”
Thôi Bình Huy dùng lễ quân thần cúi đầu trước ta.
“Vương gia có thể bảo đảm, sau này sẽ không khiến dân chúng phải chịu khổ nữa không?”
Ta cười lớn nói “ Chỉ cần ta còn sống thì tự nhiên có thể, còn về phần sau khi ta ch.ết thì đó chính là chuyện của hậu thế”
“Bình Huy, trên đời này có những chuyện không phải đã hình thành thì sẽ không thay đổi, thời điểm Đại Hạ lập quốc không phải cũng vì muốn cứu thiên hạ trước nước sôi lửa bỏng sao?”
Ta nâng Bình Huy dậy “Ta chỉ hi vọng, ít ra khi chúng ta còn sống có thể để cho con dân ở triều đại này cơm no áo ấm”
Ánh mắt Thôi Bình Huy dịu dàng, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta:
“Đó cũng là mong muốn của thần, nguyện hết mình vì quân”
.....
Ngày hôm sau hoàng đế dù không phục không cam lòng cũng phải nhận nhi tử của Bùi Tố.
Nguyện vọng của Bùi Tố rốt cuộc cũng được thực hiện,quang minh chính đại bước vào hoàng cung.
Còn về phần hoàng hậu, thì dưới sự chứng kiến của ta cùng quần thần đã cùng hoàng đế hòa ly.
“Thiên hạ nào có chuyện hòa ly với hoàng hậu chứ!”
Hoàng đế quả nhiên lại muốn nổi điên.
Ta cười “Thì có bệ hạ mở ra tiền lệ đấy thôi!”
Hoàng hậu vẫn giống như ngày xưa.
Ở chỗ không người, nàng đứng đối diện ta hành đại lễ:
“Vương gia quả nhiên là người khiến cho tất cả nữ tử thiên hạ phải noi theo”
“Hôm đó sau khi biết được người đánh bại đột quyết cùng Cao Xương là vương gia, ta đã khóc ở trong phòng”
“Chúng ta là nữ tử, ở nhà theo phụ thân xuất giá thì tòng phu,nếu không nhờ có vương gia chỉ cho ta một con đường khác thì có lẽ cho đến cuối đời ta cũng không nghĩ tới nữ tử cũng có thể lập công kiến nghiệp”
“Đợi sau này đại nghiệp của vương gia thành, ta và những tỷ muội cũng muốn tham gia khoa khảo vì bệ hạ cống hiến sức lực”
“Tốt!”
Ta vỗ tay cười lớn.
“Điều ta cần chính là những nữ tử có tham vọng như ngươi!”
“Đến lúc đó ngươi và đệ đệ của ta có thể làm đồng liêu, nhưng cũng đừng quá nuông chiều nó!”
Hoàng hậu cười một tiếng, bây giờ cũng không thể gọi nàng ấy là hoàng hậu nữa.
Nàng ấy có tên của mình - Thôi Dao.
Cho dù sau này chúng ta có quay về với đất bụi, thì ở trên sách sử cũng sẽ lưu lại tên họ của chúng ta.