Xuống Tóc Làm Ni Cô - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-07-30 13:23:14
Lượt xem: 270
9
Hắn vội vàng kéo tôi đến một bên tường, lau nước mắt của ta: "Đồ ngốc, có phải bị dọa không?"
Ta gật đầu.
Không cẩn thận bị nấc cục.
Thanh âm hắn cay đắng: "Kinh thành đã không còn chỗ dung thân của ta. Ta chuẩn bị đi biên quan.”
Nói xong, hắn chờ mong nhìn ta.
Ta cũng nghiêm túc nhìn hắn: "Điện hạ, ngài yên tâm đi. Nô tỳ mỗi tháng sẽ thắp hương cho ngài, cầu Phật tổ phù hộ ngài, tương lai nhất định có thể đoạt lại tất cả thuộc về ngài.”
Hắn sửng sốt một chút, một lúc lâu mới nói: "Tiểu Thiền, ngươi không đi cùng ta sao? Ngươi thích cùng ta đi khắp nơi kia mà.”
Ta khó xử: "Điện hạ, nô tỳ là một nữ tử yếu đuối, sao có thể theo ngài đi xa như vậy?"
Ta nhìn sắc mặt bất mãn của hắn, hạ quyết tâm mở miệng: "Kỳ thật không phải nô tỳ không muốn đi theo ngài, mà là, nô tỳ quyết định xuất gia làm ni, vì điện hạ cầu phúc. Cái mạng này của nô tỳ đều là của điện hạ. Nô tỳ không thể vì điện hạ làm gì, chỉ nguyện cả đời phụng sự Phật tổ, cầu ngài phù hộ cho điện hạ.”
Hắn cảm động một tay ôm ta vào trong ngực.
Ta cũng khóc.
🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳
Hắn nghiêm túc nhìn ta: "Không, Tiểu Thiền, ngươi theo ta đi biên quan, ta có thể bảo vệ ngươi. Ngươi không cần làm ni cô, chuyện vất vả như vậy, ngươi làm sao có thể làm được? Ngươi không thích ăn chay.”
Ta cầm tay hắn, có thể sờ thì sờ: "Không, vì điện hạ, khổ gì ta cũng có thể chịu.”
Sau khi hai chúng ta tranh luận một canh giờ, ta đã có chút khát nước.
Hắn thấy tâm ý ta đã quyết, liền đề nghị đưa ta đi am ni cô gần kinh thành nhất.
Mặt trời chiều ngã về Tây, ta dùng sức hướng hắn phất tay: "Điện hạ, ngài phải vĩnh viễn nhớ kỹ Tiểu Thiền, Tiểu Thiền cả đời vì ngài thanh đăng cổ Phật, không oán không hối.”
Trong ánh mắt lưu luyến của hắn, ta bước vào am ni cô.
Có gì đi ra ngoài sau.
10
Sư phụ của am ni cô hỏi ta đến đây làm gì.
Ta nói ta là một người thương tâm, ta cũng không biết ta tới làm gì.
Các nàng để cho ta ở lại trước.
Nhưng muốn tôi nộp tiền nhang khói.
Ta nói ta không có tiền.
Cuối cùng hai bên giằng co không dứt, ta giao năm đồng xu.
Ta biết Dung Sâm buổi tối liền rời khỏi kinh thành.
Cho nên ở am ni cô một đêm, ngày hôm sau, ta cùng một dì mang theo con trai xuống núi.
Vào thành, dì ấy hỏi ta đi đâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuong-toc-lam-ni-co/chuong-3.html.]
Ta nói ta muốn đi mua hai hạ nhân.
Dì ta liền quỳ xuống, nói mình nguyện ý làm nô làm tỳ, chỉ cần có thể cho mình cùng con trai một miếng ăn.
Dì này này đã c.h.ế.t chồng, một mình đến kinh thành nương nhờ nhà mẹ đẻ. Kết quả lại bị chị dâu đuổi ra ngoài.
Anh chồng thì sợ dì tranh giành gia sản, cũng đuổi đi, dì ấy buổi tối chỉ có thể đến am ni cô, ban ngày vào thành làm việc.
Nhưng am ni cô cũng không muốn dì ta ăn không ở không, cho nên đuổi ra ngoài.
11
Đi theo Dung Sâm lâu như vậy, ta đương nhiên sẽ nhìn được người.
Dì này thoạt nhìn thân thể to lớn, người cũng thành thật.
Quan trọng nhất là, dì vì đứa con trai bảy tuổi của mình, sẽ liều mạng làm việc.
Ta gật đầu và bảo dì đi theo ta.
Ta đi đến chỗ bán nha hoàn hạ nhân, mua một đôi huynh đệ.
Một đứa tám tuổi, một đứa sáu tuổi.
Bởi vì ta là ma ma trong cung nhặt được.
Không có họ.
Cho nên, ta lớn mật đặt tên cho mình là Điêu Thiền.
Hai đứa trẻ mua được, một đứa gọi Điêu Chiêu Tài, một đứa gọi Điêu Tiến Bảo.
Thời gian tiếp theo, ta đều dốc sức huấn luyện bốn hạ nhân của mình.
Lúc ta ở trong cung, biết son phấn làm như thế nào, cho nên, bốn người bọn họ ngoại trừ mỗi ngày làm chút việc nhà, chính là dựa theo phân phó của ta làm son phấn.
Dì Vương là người có khả năng nhất.
Hơn nữa dì làm người hiền lành, mặc dù là hạ nhân, nhưng đối với mấy người chúng ta đều có chút từ ái của mẫu thân.
12
Sau đó, ta mua một cửa hàng, mở một cửa hàng son phấn.
Lại tuyển thêm hai tiểu nhị.
Ở kinh thành tuyển tiểu nhị quá dễ dàng.
Vì không thiếu người.
Bán son phấn nhanh chóng được mọi người biết đến.
Công việc kinh doanh son phấn của ta rất tốt.
Trên thôn trang mỗi năm cũng có thể thu hoạch mấy trăm lượng.
Vì an toàn, ta lại tuyển hai hộ viện, mua hai đứa nhỏ mười hai mười ba tuổi.
Người làm nuôi trong nhà mới khiến ta yên tâm.