XƯƠNG TRẮNG KHÔNG CẦN THÂM TÌNH CỎ RÁC - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2024-10-04 15:39:48
Lượt xem: 989
Đúng lúc thang máy đến, tôi định cùng Tiêu Ngọc đi vào, thì anh ta lại đứng im.
Tôi nhìn theo ánh mắt anh ta — là Hoàng Chi Chi không biết từ bao giờ đã lê chân bò ra khỏi phòng bệnh.
Xong rồi.
Thang máy này không đi được nữa rồi.
Quả nhiên,
Thang máy đóng cửa đi xuống, Tiêu Ngọc quay lại bế Hoàng Chi Chi về giường bệnh.
Hoàng Chi Chi run rẩy trong vòng tay Tiêu Ngọc, nước mắt lưng tròng.
"Tiêu Ngọc ca ca, chị ấy xảy ra chuyện gì sao? Xin lỗi, em từng thấy chị ấy mua thuốc phá thai, đều là lỗi của em... Nếu chân em không bị gãy, em đã nói với anh từ lâu rồi."
Hoàng Chi Chi còn đang nói gì đó, Tiêu Ngọc lại sững người.
Anh ta đỏ hoe mắt, cứng đờ ngồi xuống bên giường bệnh, che mặt hồi lâu rồi khàn giọng nói:
"... Là cô ấy không muốn con của tôi, không liên quan đến em."
Tôi nhìn biểu cảm đau khổ gần như sắp khóc của Tiêu Ngọc, trong lòng chỉ còn lại sự cười lạnh.
Với kiến thức y khoa của tôi, chỉ cần Tiêu Ngọc chịu suy nghĩ một chút là biết, nếu tôi muốn phá thai, tôi nhất định sẽ chọn nạo thai thay vì dùng thuốc.
Vậy nên, Hoàng Chi Chi nói gì anh ta cũng tin.
Đây chính là lý do tôi không thể thắng được cô ta.
5
Tôi sờ lên bụng mình, xác định không có thứ gì gọi là thai nhi rồi thở dài.
Tính ra đây là lần thứ hai tôi mang thai.
Lần đầu tiên là lúc tôi và Tiêu Ngọc vừa tốt nghiệp, đang trong giai đoạn tìm việc.
Lúc đó Tiêu Ngọc vui mừng khôn xiết.
Anh ta không chút do dự cầu hôn tôi, nói rằng anh ta sẽ nuôi tôi, nhưng tôi lại vì còn trẻ, vì công việc mà bỏ mặc lời cầu xin của anh ta, bỏ đi đứa bé.
Chuyện kết hôn của chúng tôi cũng vì thế mà bị trì hoãn nhiều năm như vậy.
Thực ra tôi biết chuyện này là khúc mắc trong lòng anh ta.
Nhưng tôi không hối hận, nếu Tiêu Ngọc không thể hiểu thì đó cũng là vấn đề của anh ta.
Còn về đứa con thứ hai này.
Tôi chưa từng cảm nhận được sự tồn tại của nó.
Có lẽ rời đi là kết quả tốt nhất.
Dù sao thì với tình trạng mối quan hệ của tôi và Tiêu Ngọc gần đây, cho dù tôi còn sống cũng chưa chắc đã có kết thúc tốt đẹp.
Tiêu Ngọc lại gọi điện cho tôi, tất nhiên là không ai nghe máy.
Anh ta liền mở WeChat gửi một đoạn ghi âm dài: "Thẩm Hạ, dù em muốn làm loạn thế nào, cũng không nên âm thầm bỏ đi đứa con của chúng ta một lần nữa, tối nay trước 8 giờ về nhà, anh cho em cơ hội giải thích cuối cùng."
Người đàn ông này đôi khi thật khó hiểu.
Cho tôi cơ hội giải thích?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuong-trang-khong-can-tham-tinh-co-rac/chuong-3.html.]
Hoàng Chi Chi chẳng phải đã bịa chuyện cho anh ta rồi sao? Tôi nói anh ta có nghe không?
Hơn nữa, tôi cũng không nói được nữa.
Tôi có chút chán nản.
Sau khi tan làm, Tiêu Ngọc đến tiệm bánh mua một chiếc bánh kem dâu tây.
Là tiệm tôi thích nhất.
Tiếc là tôi thích vị xoài phiên bản giới hạn.
Anh ta luôn không mua được, cứ bắt tôi phải chấp nhận.
Anh ta xách hộp về nhà, nấu cháo táo đỏ, hầm canh xương.
Ngồi ở bàn ăn từ chiều đến tối.
Tôi biết anh ta đang đợi tôi.
Trong ba năm Hoàng Chi Chi xuất hiện, vô số lần tôi hy vọng anh ta có thể ngồi xuống nói chuyện bình tĩnh với tôi như hôm nay.
Không ngờ rằng, điều đó lại thành hiện thực vào ngày hôm nay, khi chúng tôi đã âm dương cách biệt.
Nhưng dù sao anh ta cũng là người tôi từng yêu thương thật lòng, tôi vẫn có chút chua xót.
Tôi ngồi xuống đối diện anh ta.
"Tiêu Ngọc, thôi đi, anh đợi không được em đâu."
Tiêu Ngọc tất nhiên không nghe thấy tôi nói, anh ta lại lấy điện thoại ra, cứ bật rồi tắt liên tục như kẻ mất trí.
Bảy giờ rưỡi, điện thoại anh ta reo lên, Tiêu Ngọc sáng mắt, nhìn thấy là số điện thoại khoa, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, nhưng vẫn nghe máy.
"Tiêu chủ nhiệm, giường 27 sốt cao co giật, anh xem có cần đến không ạ?"
Giường 27 chính là Hoàng Chi Chi.
Làm sao anh ta có thể không đi.
Vẫn không chút do dự, anh ta khoác áo khoác rồi lại chạy đến bệnh viện.
Hoàng Chi Chi quả thực đáng thương, hai má đỏ bừng vì sốt.
Tiêu Ngọc mím môi kiểm tra thuốc Hoàng Chi Chi đang dùng, rồi lại sửa đổi phương án điều trị, từ việc rót nước đến xem chai truyền dịch, anh ta đều tự tay làm hết.
Điều này khiến tôi nhớ đến năm ngoái, sau khi tôi phẫu thuật viêm ruột thừa, muốn Tiêu Ngọc ở bên cạnh, nhưng anh ta lại nói bệnh viện có điều dưỡng, bảo tôi đừng làm nũng.
Sao vậy, Hoàng Chi Chi là bảo bối của anh ta à?
Hoàng Chi Chi tỉnh lại liền khóc: "Tiêu Ngọc ca ca, em xin lỗi, em biết hôm nay anh muốn nói chuyện với chị. Là do cơ thể em quá vô dụng."
Ngón tay Tiêu Ngọc khẽ động, hình như lúc này mới nhớ ra thời gian, vội vàng xem điện thoại, đã quá giờ hẹn từ lâu.
Anh ta do dự mở WeChat của tôi, thấy không có tin nhắn nào thì lại cau mày.
"Cháo ở trong nồi, canh ở trong bình giữ nhiệt, bánh kem ở trong tủ lạnh, ăn ít thôi, nghỉ ngơi cho khỏe, sáng mai anh về."
Nói xong anh ta hình như cảm thấy không ổn, lại bổ sung thêm một câu.
"Chi Chi không thể rời người, coi như anh xin em đấy Thẩm Hạ, đừng giận dỗi nữa được không?"