Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuy mộng đáo Tây Châu - End

Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:26:12
Lượt xem: 929

Đúng lúc này, cánh cửa của ngôi nhà đầu tiên ở đầu hẻm, bỗng nhiên kẽo kẹt một tiếng.

Một lão già mặt mày hớn hở từ bên trong đi ra.

Vừa nhìn thấy ta, nụ cười trên mặt ông ta như gió cuốn mây tan, biến mất không còn một mảnh.

“Ngươi cái đồ vong ân phụ nghĩa, bạc tình bạc nghĩa, sao còn mặt mũi quay lại đây?”

Ta nhíu mày: “Ông nói ta, tên là gì?”

“Thôi Lệnh Nghi, Sầm Hồng Đậu, hay là Tương Tư?”

Lão già lẩm bẩm chửi rủa, không để ý đến ta, cứ thế đóng cửa lại.

Ta lang thang đi dọc theo con hẻm ngoằn ngoèo, càng đi càng sâu, càng đi càng hoảng sợ.

Cho đến khi đi đến trước một cánh cửa dán câu đối, chân không thể nhấc lên nổi nữa.

Màu sắc vốn rực rỡ của câu đối vì lâu ngày phơi nắng phơi sương mà phai màu thành những mảng đỏ loang lổ, chữ viết trên đó đã mờ nhạt khó phân biệt.

Trên khung cửa kết đầy mạng nhện dày đặc, cỏ dại mọc ra từ trên tường, một khung cảnh hoang tàn.

Tim ta đập như trống, nghiến răng đẩy cửa sân ra.

Tiếng kẽo kẹt kéo dài như tiếng rên rỉ vang lên, một cái sân nhỏ gần như bị cỏ dại che phủ hiện ra trước mắt ta.

Trong sân có một cây hoa quế khổng lồ, trong tiết trời lạnh giá của mùa đông, cành lá vẫn sum suê.

Mái nhà sập một nửa, lộ ra bên trong tối om, giống như một vết thương to lớn và dữ tợn.

Ta ngây ngốc đứng ở cửa.

Lúc này, cánh cửa bên cạnh kẽo kẹt một tiếng, một người phụ nữ béo tròn từ bên trong đi ra.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

“Tương Tư?”

Ta bỗng nhiên hoàn hồn.

Vài phút vui mừng qua đi, sắc mặt người phụ nữ nhanh chóng lạnh xuống:

“Tây Châu đã c.h.ế.t rồi, ngay cả đầu thất người cũng không đến túc trực, còn đến đây làm gì?”

Ta như bị sét đánh, trong đầu như có một tia chớp xẹt qua, xé tan màn sương mù.

Ta há miệng, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng.

Ta thẳng người ngã về phía trước, rơi vào một giấc mơ hư ảo, làm b.ắ.n tung tóe vô số bụi thời gian bị phong ấn.

Trong đầu óc hỗn loạn, vô số âm thanh ùa tới:

“Xuân Phong Lâu ta không nuôi người rảnh rỗi.”

“Cô nương rốt cuộc cũng tiến bộ rồi.”

“Quả nhiên là Tương Tư cô nương, đúng là hoa khôi đứng đầu.”

“Tương Tư cô nương dung mạo vô song, đừng nói là Kim Lăng thành, cho dù là nhìn khắp kinh thành, cũng là người có tiếng tăm.”

“Nó là kỹ nữ! Kỹ nữ của Xuân Phong Lâu! Kỹ nữ giống như ta!”

“Chỉ là một ả kỹ nữ, ngay cả cửa Định Viễn Hầu phủ cũng không thèm nhìn.”

“Ném nó ra khỏi lầu, từ từ hành hạ!”

“Hồng Đậu, đừng trách mẹ, mẹ cũng là bất đắc dĩ.”

Cuối cùng, tất cả âm thanh dần dần biến mất, chỉ còn lại một giọng nói ôn hòa:

“Cô nương nhận nhầm người rồi, nàng ấy là thê tử chưa cưới hỏi của ta.”

“Nếu ta đồng ý thì sao?”

“Ta không nuốt lời, Tương Tư, nàng cũng đừng nuốt lời.”

Ta đưa tay che mặt, cả người đầy bụi đất, khóc lóc thảm thiết.

Ta nhớ ra rồi.

Ta không phải Thôi Lệnh Nghi, ta là Tương Tư.

Thê tử của Hạ Tây Châu.

27

Ta bình tĩnh trở về Định Viễn Hầu phủ, tắm rửa thắp hương, thay một bộ y phục sạch sẽ.

Ta sai người chuẩn bị một bàn thức ăn tinh tế, lại tự tay hâm nóng một bình rượu.

Tiêu Vân Khởi cũng mang đến một bình rượu.

Chàng nói, bình rượu đó tên là Vong Ưu.

“Nương tử, một chén Vong Ưu xuống bụng, mọi phiền não nhân thế đều tan biến, đêm nay chúng ta phải say một trận ra trò.”

Ta cười tươi như hoa: “Được thôi, nhưng phải uống rượu của thiếp trước đã.”

“Rượu của thiếp cũng có một cái tên hay, nó gọi là Tiêu Sầu.”

Ta khéo léo khuyên hắn uống rượu, hết chén này đến chén khác.

Ta quấn lấy hắn hỏi, Mạc Bắc trông như thế nào?

Chàng phấn chấn, nói về Mạc Bắc như bầu trời xanh ngắt được tuyết gột rửa, nói về loài chim đại bàng kiêu ngạo, không chịu khuất phục ở Mạc Bắc.

Hắn uống vội vàng, trên mặt nổi lên một tầng đỏ ửng:

“Tương Tư, nàng nhất định sẽ thích nơi đó.”

Vừa dứt lời, hắn giật mình nhận ra mình lỡ lời, vội vàng che giấu.

Vừa mở miệng đã bị ta cắt ngang, ta bình tĩnh nói:

“Thiếp sẽ không thích nơi đó đâu.”

“Thiếp ghét lạnh, sợ chim ưng, quan trọng nhất là, thiếp hận chàng.”

“Nơi nào có chàng, thiếp đều không thích.”

Hắn cẩn thận quan sát sắc mặt ta, vẻ đỏ ửng trên mặt biến mất, thần sắc dần lạnh xuống:

“Nàng đã nhớ lại hết rồi sao?”

“Tương Tư, nàng đừng cố chấp nữa, thời gian này, chúng ta sống không phải rất vui vẻ sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuy-mong-dao-tay-chau/end.html.]

“Những chuyện cũ khiến nàng đau khổ như vậy, nàng không quên được, ta sẽ giúp nàng quên.”

Hắn rót một chén rượu Vong Ưu đưa đến bên môi ta:

“Tương Tư, uống chén rượu này đi, sau đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi làm nàng đau lòng này, không bao giờ quay lại nữa.”

Ta cười khúc khích: “Tiêu Vân Khởi, ngươi luôn tự cho mình là đúng, chưa bao giờ hỏi ta muốn gì.”

“Cho dù là đau khổ, đó cũng là đau khổ của riêng ta, ngươi dựa vào cái gì mà giúp ta quên đi?”

“Ngươi muốn ta quên hết ưu phiền, nhưng ta chỉ muốn tiêu sầu.”

“Sầu của thù hận, sầu của mối thù g.i.ế.c chồng.”

Lời ta vừa dứt, Tiêu Vân Khởi ôm bụng, vẻ mặt đau đớn, sắc mặt thoáng chốc tái nhợt.

Hắn nghiến răng nghiến lợi, hai mắt như muốn phun lửa:

“Ngươi cho rằng Hạ Tây Châu c.h.ế.t trong tay ta sao? Tương Tư, ngươi mới chính là kẻ đã hại c.h.ế.t hắn!”

Ta mặt mày trắng bệch, cố gắng kìm nén thân thể run rẩy vì đau đớn:

“Ngươi nói đúng, nên ta cũng đã uống rượu, trong đó có thuốc độc, đủ để chúng ta c.h.ế.t mấy lần rồi.”

Thân thể Hạ Tây Châu bắt đầu run lên, khóe mắt chảy máu:

“Ngươi cho rằng ngươi c.h.ế.t để chuộc tội thì có thể gặp lại hắn sao?”

“Nếu ta là hắn, kiếp sau ta cũng sẽ tránh xa ngươi, để khỏi bị ngươi liên lụy.”

“Tương Tư, chỉ có ta, Hạ Tây Châu, mới chế ngự được ngươi, mới xứng với ngươi.”

Ta khạc nhổ một tiếng, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra, tầm nhìn đỏ hoe:

“Ta không cần chàng tha thứ cho ta, ta chỉ muốn đòi lại công bằng cho chàng.”

“Chàng là người tốt, không đáng phải chịu kết cục như vậy.”

Tiêu Vân Khởi im lặng một lát, rồi đột nhiên cười phá lên:

“Nói cho cùng, chúng ta cũng đã làm vợ chồng hơn một năm rồi.”

“Sống cùng chăn gối, c.h.ế.t chung một huyệt, hôm nay c.h.ế.t cùng nhau như vậy, cũng coi như viên mãn.”

Hắn vươn tay ra với ta, nắm chặt lấy cổ chân ta.

“Lên trời xanh xuống suối vàng, Tương Tư, chúng ta nhất định sống c.h.ế.t phải dây dưa với nhau.”

Ta cắn chặt răng, dùng hết sức lực cuối cùng, đạp mạnh vào tay hắn.

Ngón tay bấu chặt xuống đất, từng chút từng chút bò ra xa.

Xa được một tấc hay một li cũng được.

Cơn đau dữ dội ập đến như sóng thần, từng đợt từng đợt.

Tai, mắt, mũi, miệng đều rỉ ra chất lỏng ấm nóng.

Tứ chi bách hài như bị ngàn kim đ.â.m vào, lại như bị vạn búa nện xuống.

Ngũ tạng lục phủ như bị vạn kiến cắn xé.

Môi dưới của ta đã bị cắn nát, nhưng trong lòng lại dâng lên một tia khoái cảm kỳ lạ.

Đau đi, đau thêm nữa đi.

Ta đau bao nhiêu thì hắn cũng đau bấy nhiêu.

Ta và hắn đều có tội.

Chúng ta đều đáng chết.

Ta cố gắng bò bằng đầu ngón tay, cuối cùng cũng giành được chút thanh thản cuối cùng trước khi chết.

Ta khó khăn lật người, nằm trên nền đất lạnh lẽo, thở dài một hơi, lặng lẽ chờ đợi cái chết.

Hạ Tây Châu dường như đang gọi ta.

Tai ta đã bị m.á.u tràn vào.

Không nghe thấy, cũng không muốn nghe.

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại.

Cõi hồng trần này, ta thật sự mệt mỏi rồi.

Kiếp sau không muốn đến nữa.

Ngay khi ý thức sắp chìm vào bóng tối vô tận, bên tai đột nhiên vang lên tiếng gọi "cô nương".

Ta như người c.h.ế.t đuối vớ được cọc, liều mạng vùng vẫy thoát khỏi sự cuốn hút của vực thẳm tăm tối, dùng hết sức lực toàn thân mở mắt ra.

Chỉ thấy trước mắt tuyết bay đầy trời, bụi trần tan hoang.

Chàng thư sinh áo xanh xuất hiện trước mắt ta, đứng lặng lẽ như cây trúc, ánh mắt chứa đựng sự quan tâm.

Ta tham lam nhìn chàng, ánh mắt lần lượt lướt qua lông mày, đôi mắt chàng, trước mắt như phủ một màn sương.

Muôn vàn lời nói cùng lúc dâng lên trong lòng.

Muốn nói xin lỗi, lại muốn nói ta nhớ chàng.

Trong bụng rõ ràng đã soạn sẵn lời muốn nói, bảo chàng hãy đi đi, ta không muốn liên lụy chàng nữa.

Nhưng khi mở miệng lại không nhịn được mà mũi cay cay, như đứa trẻ tủi thân khóc òa lên:

“Hạ Tây Châu, ta đau quá.”

Chàng ôn nhu nhìn ta, đưa tay về phía ta:

“Nếu đã vậy, ta không thể để cô nương ở lại đây một mình được. Nhà ta ở thành Nam, nếu cô nương không chê, hãy theo ta về nhà dưỡng thương.”

Ta cười, nước mắt lưng tròng:

“Ơn cứu mạng, không biết lấy gì báo đáp, xin cho phép ta lấy thân báo đáp.”

Giữa trời gió tuyết, nụ cười của chàng như ánh nắng ấm áp ngày xuân:

“Nếu đối phương là cô nương, ta cầu còn không được.”

 

( Hoàn toàn văn)

 

Loading...