Xuyên Đến Cổ Đại, Làm Tân Nương Nông Gia - Chương 33
Cập nhật lúc: 2024-11-02 06:15:49
Lượt xem: 44
"Nương a, ngài nhất định phải cứu ta a, bằng không ta và Thúy nương chỉ có thể c.ắ.t c.ổ tự tử."
Một hán tử cao lớn thô kệch quỳ xuống trước mặt Hoa Nhị cô, bên cạnh hắn là một vị phụ nhân vừa khóc vừa lau nước mắt.
Hoa Nhị cô tứ bình bát ổn ngồi ở trên ghế, sắc mặt không một chút thay đổi, ngược lại Triệu Lão Thực gấp gáp đến độ đầu óc choáng váng.
Hắn không ngờ rằng, nữ tế lại tiết lộ cho người khác biết phương pháp loại nấm mèo của nhà, giờ đã gây ra họa lớn, người ta đều tìm tới tận cửa tính sổ rồi.
Hơn nữa, nữ tế còn nói nấm mèo kia không lớn được, Lâm tài chủ nhất định không buông tha cho bọn họ, hiện giờ chỉ còn nước đi tìm Triệu Thành tức phụ hỏi phương thuốc giúp nấm mèo tăng trưởng, may ra chuyện dữ mới hóa lành.
Nhưng mà thật sự phải đến tìm nàng, chuyện này sẽ bị lộ ra, người trong thôn biết được, ở đâu còn chứa chấp bọn họ a, chắc chắn sẽ đuổi bọn họ ra khỏi dòng tộc.
Hoa Nhị cô khẽ nâng mắt: "Hầu Lục, ngươi tự nói ra thì phải tự gánh chịu hậu quả, lúc trước ngươi nhận chỗ tốt của người ta, có nhớ đến hai lão già chúng ta hay không? Cha Thúy nhi thương hại các ngươi, mới vụng trộm nói cho các ngươi biết phương pháp loại nấm mèo, để các ngươi cũng cùng loại theo một lúc. Là tự ngươi lòng tham không đáy, đem phương pháp này bán đi, hiện tại xảy ra chuyện, liền đến tìm chúng ta. Ngươi cho rằng chúng ta hồ đồ dễ lừa gạt phải không?"
Bình thường mọi việc trong nhà đều do Hoa Nhị cô làm chủ, cộng thêm dáng người mập mạp, lời nói ra hết sức có trọng lượng.
Hầu Lục lập tức một phen nước mắt một phen nước mũi gào khóc, ôm lấy bắp đùi của Hoa Nhị cô: "Nương a, ngài cũng đừng trách ta, bây giờ là lúc chúng ta nên tìm cách giải quyết chuyện này, bằng không ta cùng Thúy nương sẽ không thể sống được một ngày tốt lành, người một nhà chỉ có thể đi tự tử." Nói rồi đẩy tức phụ đang quỳ bên cạnh.
Triệu Tiểu Thúy vừa khóc vừa lau nước mắt: "Nương, ngài coi như thương xót thương xót chúng ta đi."
Triệu Lão Thực chà sát hai bàn tay, khó xử nhìn Hoa Nhị cô: "Nàng nương, chuyện này chúng ta có cần nghĩ cách hay không?" Cũng không thể trơ mắt nhìn nữ nhi nữ tế đi tự tử được. Dù sao hai người cũng chỉ có hai nữ nhi, đại nữ nhi gả xa, có muốn chiếu cố cũng không thể, còn tiểu nữ nhi gả gần cũng thân thiết hơn, không thể bỏ mặc a.
Hoa Nhị cô cười lạnh: "Phải quản thế nào, ngươi đi tìm Triệu Thành tức phụ? Chúng ta mà đi, về sau cũng đừng mong đặt chân ở trong thôn nữa, lão hàng họ Tống kia sẽ chê cười ta đến chết. Hiện giờ nhi tử nàng ta là cử nhân, còn nữ tế ta hết lần này tới lần khác đều không chịu thua kém như vậy, ngươi nói xem về sau ta còn biết sống thế nào."
Hiện tại bà thừa nhận bà thật sự không bằng Tống thị.
Người ta biết sinh nhi tử, còn biết dạy nhi tử. Nuôi hảo nhi tử, còn tìm được tức phụ có bản lĩnh.
Khuê nữ bà nuôi ra đần độn u mê cũng liền thôi, không ngờ nữ tế cũng không có tiền đồ như vậy. Mẹ nó, dám cùng địa chủ buôn bán, chê bình thường bị bắt nạt ít hay sao? Những tên ăn thịt người kia, không chỉ ăn tươi nuốt sống người khác, mà còn không chịu nhả xương, còn muốn từ chỗ bọn họ lấy được chỗ tốt.
"Nương, Thúy nương đang mang thai a, nàng mang trong bụng ngoại tôn của ngài, ngài cũng không thể nhìn hắn ở trong bụng mẹ chịu tội đi. Lão Lâm kia nếu không có được phương thuốc, nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta."
Hầu Lục quỳ trên đất gào khóc van xin.
Hoa Nhị cô nghe vậy, nhìn về phía nữ nhi mình, đưa tay sờ sờ bụng nàng. Bà là người từng trải, chỉ cần sờ sờ sẽ biết.
"Nương, mới có mấy tháng đâu." Triệu Tiểu Thúy xấu hổ né tránh.
Sắc mặt Hoa Nhị cô trở nên khó coi.
Nữ nhi quả nhiên mang thai, chuyện này càng thêm khó xử lý.
"Biến, cút hết ra ngoài cho lão nương." Hoa Nhị cô nổi giận ném cái giỏ trên bàn xuống đất, dọa Hầu Lục cùng Triệu Tiểu Thúy sợ hãi, Triệu Lão Thực ra hiệu nhắc bọn họ mau chạy ra ngoài.
Chuyện chưa biết thành bại thế nào Hầu Lục nhăn nhó đi qua đi lại, đứng ở ngoài sân ngó vào trong.
Triệu Tiểu Thúy nói: "Đi thôi, nương ta đây là đáp ứng, chúng ta trở về chờ tin tức đi."
Hầu Lục nói: "Nương còn chưa đáp ứng a."
"Bà sợ mất mặt thôi, ta hiểu rõ nương ta nhất, ngươi cứ yên tâm đi."
Triệu Tiểu Thúy thỏa mãn kéo nam nhân nhà mình đi ra cổng. Lúc trước gả cho Hầu Lục, nàng còn lo lắng bên nhà mẹ đẻ không có huynh đệ sẽ bị người ta khi dễ, không ngờ bởi vì chuyện nấm mèo lần này, Hầu Lục đối với nàng xem như ngoan ngoãn phục tùng. Lần này chỉ cần nương nàng làm xong việc, về sau Hầu Lục còn không nghe lời nàng? Thời điểm đi ngang qua cửa nhà Triệu Từ, nàng nghe bên trong truyền ra tiếng nói chuyện, trong lòng thầm nói, nếu nàng có bản lãnh như La Đại Nha kia, vậy thì không cần lo không thể sống tốt ở nhà chồng. Đáng tiếc Triệu Thành đại ca đã không còn. Này lão thiên gia a, đúng là không thể nhìn nổi người khác sống tốt.
***************
Hoa Nhị cô đợi đến buổi tối khi mọi người đều đóng cửa đi ngủ, mới đi đến gõ cửa chính nhà La Tố.
Triệu Từ ra mở cửa, thấy là Hoa Nhị cô, trên mặt chợt lóe qua vẻ kinh ngạc. Triệu mẫu đi theo sau hắn cũng thấy, lập tức thay đổi sắc mặt: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi không ở nhà ngủ, đến đây làm gì?"
Hoa Nhị cô cố gắng giữ nguyên sắc mặt tốt, nếu là ngày thường, bà nhất định phải cùng Triệu mẫu tranh cãi ầm ĩ một trận.
Nhưng hiện tại không thể. Bà làm việc trái với lương tâm, trong lòng hoang mang tức giận.
Đưa mắt liếc vào bên trong: "Ta muốn tìm Triệu Thành tức phụ."
"Tìm đại tức phụ ta làm gì, hiện tại nàng không rảnh." Triệu mẫu và Hoa nhị cô chất chứa oán hận đã nhiều năm, hiện tại không muốn nhìn thấy bà ta.
Cứ nghĩ rằng Hoa Nhị cô nhất định sẽ làm ầm ĩ một trận, không ngờ Hoa Nhị cô đột nhiên quỳ xuống đất đánh ‘bịch’ một tiếng: "Lão tỷ tỷ, ta biết trước kia ta có lỗi với ngươi, lần này ta thật sự không còn cách nào, ngươi để cho ta gặp mặt Triệu Thành tức phụ đi."
Triệu mẫu kinh hãi lui về phía sau một bước: "Ngươi đây là làm gì a?"
Triệu Từ vội vàng đi kéo Hoa Nhị cô đứng dậy, Hoa Nhị cô lại không chịu, chỉ la hét muốn gặp La Tố.
La Tố đang chuẩn bị đi ngủ, nghe động tĩnh mặc quần áo xong đi ra, thấy Hoa Nhị cô đang quỳ trên đất, kinh ngạc nói: "Nhị cô, ngươi làm sao vậy?"
Triệu mẫu nói: "Tới tìm ngươi." Đến cùng là thiện tâm, quê nhà hương thân không muốn gây ra chuyện quá khó coi: "Đứng lên đi, vào nhà rồi nói. Để người ta thấy, còn tưởng rằng nhà ta bắt nạt ngươi đấy."
La Tố cũng tới kéo Hoa Nhị cô đứng lên cùng đi vào trong nhà.
"Tốt, nữ tế ngươi làm ra chuyện như vậy, ngươi còn không biết xấu hổ tới nhờ cậy đại tức phụ ta, da mặt ngươi đúng là dày thật đấy, đáng đời ngươi tự mua dây buộc mình. Ngày mai ta sẽ đi tìm tộc trưởng, xem cái đồ ăn cây táo rào cây sung nhà ngươi sẽ làm thế nào."
Sau khi nghe Hoa Nhị cô nói ra chân tướng, Triệu mẫu là người đầu tiên không nhịn được, hung hăng đứng lên chỉ vào mũi Hoa Nhị cô mắng.
Lần đầu tiên Hoa Nhị cô cúi đầu không cãi lại, mặc cho Triệu mẫu mắng nhiếc.
Chỉ nhìn La Tố, hy vọng nàng có thể cho câu trả lời thuyết phục.
Hiện giờ La Tố rốt cuộc cũng biết ai là người đem phương thuốc của nàng bán cho nhà Lâm tài chủ. Nhất thời không biết nên xử trí chuyện này thế nào. Sau khi biết nhà Hoa Nhị cô đem cách trồng nấm mèo cho nhà nữ tế loại theo, nàng nghĩ bụng, xem chừng không chỉ có mình nhà Hoa Nhị cô làm như vậy đâu. Nhà ai cũng đều có thân thích của riêng mình, giúp đỡ nữ nhi nữ tế một tay là việc không thể tránh khỏi. Cách trồng nấm mèo này chỉ sợ đã sớm truyền ra ngoài, chỉ là người ta không loại ra được lại không dám há miệng, cho nên không có ai hay biết. Không nghĩ tới lòng của nữ tế nhà Hoa Nhị cô quá tham, đem phương thuốc này bán cho nhà Lâm tài chủ. Lâm tài chủ cũng là người có lòng tham, chưa loại thử, đã trực tiếp đem mấy trăm mẫu đất đều loại nấm mèo, hiện giờ tổn thất thảm trọng, lúc này mới lại tìm nữ tế Hoa Nhị cô chịu trách nhiệm mà thôi.
Lòng người không nên như rắn nuốt voi a.
May mắn lúc trước lưu lại một con đường. Bằng không hiện tại nơi nơi đều có thấy nấm mèo.
"Triệu Thành tức phụ, ban đầu ta cũng không muốn quản chuyện này, nhưng khuê nữ ta đang có thai, ta không thể để cho bọn họ mất mạng a, ngươi hãy đại nhân đại lượng, giúp đỡ chúng ta một lần đi."
"Mới không giúp đâu." Triệu mẫu tức giận nói.
Triệu Từ ở bên cạnh không lên tiếng.
Chuyện này người có quyền lên tiếng nhất, là đại tẩu của hắn.
Hắn tin tưởng, lấy trí tuệ của đại tẩu, sẽ có cách xử trí tốt nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-den-co-dai-lam-tan-nuong-nong-gia/chuong-33.html.]
Hiện tại La Tố hơi rối rắm.
Trong thâm tâm, đối với dạng hành vi ăn cây táo, rào cây sung này, nàng dù có thể lý giải, thì vẫn thấy hơi phản cảm.
Nhưng lúc trước nàng thiếu Hoa Nhị cô một cái nhân tình. Đem người trực tiếp đuổi ra ngoài, lương tâm sẽ bị cắn rứt.
"Phương thuốc này, ta tuyệt đối sẽ không lấy ra." Nàng giọng điệu kiên định nói.
Trên mặt Hoa Nhị cô chợt lóe qua vẻ tuyệt vọng."Ta, ta..."
Cả đời bà mạnh mẽ, giờ phải đi cầu người, xác thực nói không ra lời. Lúc này bà thật sự không thể muối mặt cầu xin người ta lấy ra phương thuốc trấn bảo đi cứu nữ tế lòng tham không đáy nhà mình.
Liền ở thời điểm tâm Hoa Nhị cô như tro tàn, La Tố đột nhiên nói: "Như vậy đi, ngươi bảo Hầu Lục tiện thể nhắn cho Lâm tài chủ, phương thuốc thì không có, nhưng ta có thể điều chế nước phù sa cho bọn họ, bọn họ tự thân cầm bạc đến mua. Một mẫu đất là một trăm văn tiền, nếu không muốn, vậy quên đi."
Hoa Nhị cô nghe vậy, hai mắt trợn to: "Ngươi nói thật, nguyện ý giúp đỡ?"
"Chiếu theo lời ta nói đi làm là được, lần sau có muốn ta cũng không thể giúp được nữa. Nhị cô, ngươi cũng biết, chuyện này mà bị vạch trần, ta không truy cứu, trong tộc vẫn sẽ truy cứu. Lúc đầu ta cùng mọi người đã ký khế ước, sẽ không tùy tiện đem phương thuốc truyền đi. Ta không thể nuốt lời. Còn những người khác, coi như bọn họ có tư tâm, cũng không có bản lãnh kia. Cho nên lần này ta phải để nhà Lâm tài chủ cầm bạc đến mua."
Một mẫu đất một trăm văn tiền, hai trăm mẫu đất chính là hai mươi lượng bạc.
Trong lòng La Tố đánh bàn tính tanh tách, cảm thấy hết sức có lời.
Còn việc nhà Lâm tài chủ có thể bán đi hết đám nấm mèo kia hay không, có thể bán bao nhiêu, nàng không quản được.
Nàng lại thêm một câu: "Chỉ có duy nhất lần này, lần sau nếu lại gây ra chuyện, ta tuyệt đối sẽ không giúp nữa."
Hoa Nhị cô ở đâu còn dám có ham muốn xa vời, hiện giờ có thể có cái kết quả này, đối với bà mà nói đã là vạn phần may mắn. Ngày hôm nay đến đây bà đã chuẩn bị sẵn tư tưởng sẽ bị chế nhạo, bị người ta tố cáo, không ngờ Triệu Thành tức phụ này lại nguyện ý giúp đỡ giải quyết chuyện này.
Đợi Hoa Nhị cô trong mắt nén lệ ra về, Triệu mẫu hùng hùng hổ hổ, hiển nhiên vô cùng mất hứng.
Triệu Từ khuyên nhủ: "Nhà Nhị cô cũng khó khăn, không có nhi tử đỉnh môn lập hộ, chỉ có thể dựa vào nữ tế này. Lần này nương cũng đừng ghi hận nữa."
"Ta chỉ hơi tức giận mà thôi, ngày thường bà ta luôn tìm ta gây gổ, hiện tại xảy ra chuyện lại đến cầu xin."
La Tố nói: "Nương, lần này ta cũng không phải là hỗ trợ một cách vô ích, còn được hai mươi lượng bạc đâu. Ta vừa muốn mua thêm vài mẫu, thì đã có bạc đưa tới cửa, xem ở vài chục lượng bạc này, ngài không nên tức giận làm gì."
Nhắc tới bạc, lúc này Triệu mẫu mới bớt tức giận."Coi như ngươi khôn khéo, không thực sự đáp ứng đem phương thuốc cho bọn họ, bằng không ta sẽ bị tức tới mức cắn nát răng."
"Nương, ta sao có thể hồ đồ như vậy." La Tố cười nói."Ngày mai ta đến nói với lão tộc trưởng chuyện nhà Lâm tài chủ, thuận tiện đi cảnh cáo người trong thôn, về sau không được làm loại chuyện như vậy."
Triệu mẫu đồng ý nói: "Phải nên cảnh cáo, về sau đỡ phải lại xảy ra loại chuyện sốt ruột này."
Ngày hôm sau, La Tố liền đi tìm tộc trưởng nói chuyện về nhà Lâm tài chủ. Cũng không nói rõ là ai đã tiết lộ, chỉ nói Lâm gia bên kia muốn nàng nói ra phương thuốc, cũng nói là người trong thôn làm.
Lão tộc trưởng cực kỳ tức giận, lập tức đi gõ chuông gọi người trong thôn tập hợp, đứng ở trên bậc thang bằng đá, đem đoàn người hung hăng mắng một trận.
"Đều là mấy tên bạch nhãn lang, có thứ đồ tốt liền mang đi ra ngoài, lúc trước đều cùng Triệu Thành tức phụ nói hảo thế nào, xoay mặt liền đi bán. Nếu về sau ta biết là ai làm, ta ấn tộc quy xử trí một trận, lại đưa đến trong huyện nha. Đều nói gia đình hòa thuận vạn sự hưng. Chúng ta Triệu gia thôn đều không hòa thuận như vậy, còn nghĩ qua ngày tốt lành, đều mẹ nó nằm mơ!" Lão tộc trưởng bạo phát tức giận trực tiếp nói tục.
Trong đám người ở dưới, ai cũng cúi đầu chột dạ lắng nghe.
Lại nghe lão tộc trưởng nói: "Hừ, đem ra ngoài cũng loại không được đồ. Không được lão tổ tông Triệu gia chúng ta đồng ý, cái rắm đều loại không được. Về sau dẹp hết tâm tư kia cho ta!"
Mọi người tự nhiên đều vội vàng đáp ứng. Có vài người nói thầm trong lòng, khó trách loại không được đồ, nguyên lai do lão tổ tông bảo hộ đâu.
Triệu Lão Thực nghe xong sắc mặt lúc xanh lúc trắng, sợ hãi ra một đầu mồ hôi. Nghe nửa ngày vẫn không thấy nhắc đến tên mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Đợi khi mọi người tản ra, bước chân đều nhuyễn.
Qua lần này, mọi người xem như đều tắt tâm tư, không dám lại tùy tùy tiện tiện đem đồ vật trong thôn mang ra ngoài. Nếu muốn phải được tông tộc đồng ý, quang minh chính đại cầm đi. Lén lén lút lút, sẽ bị lão tộc trưởng xử phạt. Vạn nhất về sau trong đất nhà mình dài không ra đồ, sẽ phải gánh chịu hậu quả.
*************
Lúc Hầu Lục trở lại đã bị mất một chân, hắn mang theo ý tứ của Lâm gia mang về. Bọn họ nguyện ý cầm bạc đến mua nước phù sa La Tố nói. Nhưng hy vọng mỗi lần về sau đều có thể mua nước phù sa ở chỗ La Tố trở về. Nếu bằng lòng, Lâm gia nguyện ý dùng bạc mua phương thuốc, tùy La Tố ra giá.
La Tố cười lạnh: "Một lần bán nước phù sa ta đều không vui ý, còn muốn mua phương thuốc, bảo hắn nằm mơ đi. Bằng không lên gặp quan đi."
Hầu Lục vừa nghe muốn đi nha môn, lập tức không dám nhiều lời.
Hoa Nhị cô dùng sức quăng cho Hầu Lục vài cái tát: "Đồ vô dụng, mau chóng làm xong chuyện này rồi về sau hảo hảo sống qua ngày, còn dám gây chuyện, cái chân kia của ngươi chẳng mấy cũng bị người ta đánh cho tàn phế nốt."
Bị Hoa Nhị cô hùng hổ hù dọa, Hầu Lục vội vàng chống quải trượng rời đi.
Sau lần này, hắn cũng không dám làm ra chuyện như vậy nữa.
Qua hai ngày, Lâm gia lại truyền ra tin tức, nguyện ý chiếu theo lời La Tố nói đi làm. Được tin chính xác, La Tố mới bắt đầu trốn ở trong phòng điều chế nước phù sa.
Sau khi hai bên thoả thuận xong, La Tố mới nghĩ, hiện giờ thôn dân La gia thôn bên kia cũng đã thuê quan điền, còn mua đất khai hoang, hai trăm mẫu nhà Lâm tài chủ sau lần loại nấm mèo này, ắt hẳn về sau không dễ tìm tá điền làm ruộng, quả thật là trộm gà không được còn mất nắm gạo a.
***********
Lúc trước đã tồn được bốn mươi lượng bạc, hiện giờ lại thêm hai mươi lượng, còn có tiền vừa bán lương thực cùng cá, cộng lại có bảy tám chục lượng bạc.
La Tố nhanh chóng đến nha môn trả hết khoản nợ mua đất lần trước, lại đi mua thêm mười mẫu ruộng cạn, cộng với ba mẫu ruộng cạn có sắn trong nhà, đều dùng để loại lúa mì vụ đông.
Lần này toàn bộ Triệu gia thôn đều quyết định làm theo La Tố.
Những thôn khác tạm thời còn chưa có động tĩnh. Mặc dù lúc trước Triệu gia thôn loại lúa nuôi cá xác thực thành công, nhưng tất cả bọn họ cảm thấy đây chỉ là mèo mù vớ cá rán mà thôi. Còn không đến mức đem dòng dõi tính mạng đều đặt trên người một tiểu tức phụ tuổi còn trẻ măng.
Dưới sự chỉ điểm của La Tố, Triệu gia thôn bắt đầu hùng hùng hổ hổ hành động loại lúa mì vụ đông.
Tất cả ruộng cạn đều được tinh canh đào cống, mầm mống thì đi qua tay La Tố xử lý.
La Lão Căn cũng từ nơi này mang chút mầm mống đi trở về, chuẩn bị theo phong trào loại lúa mạch. La gia thôn thấy La Lão Căn có động tĩnh, cũng có vài gia đình bắt chước loại theo. Lý chính La gia thôn La Đại Sơn trải qua chuyện nấm mèo cùng nuôi cá trong ruộng lúa lại nghe La Lão Căn nói khuê nữ hắn đã loại ra ngô cao sản, còn loại cây mía, hiện tại dài hết sức đáng mừng, cho nên đối với thiên phú làm ruộng của khuê nữ La gia hết sức tin sùng, khích lệ người trong thôn cùng loại một thể. Đáng tiếc lời kêu gọi của hắn không đủ sức thuyết phục, người nguyện ý đi theo phong trào không nhiều lắm.
La Lão Căn ngược lại không sao cả, loại chuyện như vậy đối với nhà ông cũng không có chỗ tốt, người ta không thích loại, ông càng đỡ phí tâm tư.
Qua hai tháng chín và mười, đến tháng mười một, thân lúa còn sót lại trong điền lý lại mọc ra hạt thóc. Tuy thưa thớt, nhưng đối với thôn dân vốn không ôm hy vọng mà nói, đây chính là món quà ngạc nhiên lão thiên gia ban tặng cho, vậy nên Triệu gia thôn nhân mang theo tâm tình thành kính thu lấy những hạt thóc này, định giữ lại cất ở trong kho, không phải thời điểm vạn bất đắc dĩ, tuyệt đối không lấy ra ăn.
Thời tiết dần dần lạnh hơn, trong ruộng cơ bản không có việc gì cần làm.
La Tố cũng không vui ý ra cửa, bắt đầu thu thập trứng gà ở trong thôn, chuẩn bị cho gà mẹ nhà nàng hảo hảo ấp ra gà con, đầu xuân sang năm, trong nhà cũng có thể thêm vài chục con gà.
Đối với thành tích của người luôn ngốc ở trong nông trại mà nói, việc nuôi gà chăn lợn đều không phải là việc gì khó. Chỉ cần dùng đúng biện pháp, tỉ lệ sống sót tuyệt đối cao hơn lúc trước.
Hơn nữa trong thôn đã không còn thiếu lương thực, nghề nghiệp nuôi dưỡng cũng có thể thuận lợi phát triển.