Xuyên Đến Cổ Đại, Làm Tân Nương Nông Gia - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-11-02 14:17:20
Lượt xem: 24
La Tố biết, sử dụng biện pháp mạnh cưỡng chế dân chúng nơi này thay đổi phương thức làm ruộng truyền thống, nhất định sẽ khiến cho bọn họ bài xích. Hơn nữa đây còn là lần đầu nàng trồng trọt ở vùng đất này, trong lúc trồng trọt xảy ra vấn đề gì, thì khó có thể khống chế.
Vì phòng ngừa bất trắc, nàng chọn thôn ở gần Xuyên Châu nhất làm nơi thí điểm.
Vì để cho người trong thôn này an tâm trồng trọt theo phương thức mới, Triệu Từ thậm chí phải lấy danh nghĩa của quan phủ ra hứa hẹn, nếu thu hoạch năm nay không bằng năm trước, bên phía quan phủ sẽ chịu trách nhiệm đền bù tổn thất.
Có quan phủ lên tiếng, dân chúng Xuyên Châu hạ xuống nỗi lo trong lòng. Cho nên lúc La Tố dọn đến đây ở, người trong thôn nhiệt tình hơn trước kia rất nhiều.
Bởi vì đường xá không dễ đi, La Tố dứt khoát ở trong thôn xây một căn nhà nhỏ, trên mảnh đất quan phủ cấp cho, tạm thời sống ở trong thôn này.
Tiểu Lục vừa quét dọn phòng ở, vừa rầu rĩ nói: “Phu nhân, chúng ta sẽ ở lại chỗ này ư, ở đây đâu có thoải mái bằng ở trong thành Xuyên Châu đâu.”
“Nếu ngươi không quen, thì trở về đi, ta ở chỗ này cũng không cần người hầu hạ.” La Tố thản nhiên nói.
Nghe La Tố nói như vậy, Tiểu Lục không dám kêu ca nữa.
Bây giờ nàng đã hiểu rõ tính khí của vị chủ tử này rồi, ít nói, có chủ kiến, nếu ai chạm vào giới hạn chịu đựng của mình, thì tuyệt đối ghi ở trong lòng. Bất quá Tiểu Lục chính là thích điểm đơn giản này của nàng, so với những vị chủ tử nàng từng hầu hạ thì tốt hơn rất nhiều.
Ngoài Tiểu Lục ra, Triệu Từ còn phái thêm hai lão ma ma đến đây hầu hạ La Tố, bên ngoài cửa là hai hộ vệ canh gác. Dù sao dân phong này chỗ hung hãn, nếu gặp phải người có lòng dạ xấu xa, còn có người bảo vệ các nàng.
Ngày La Tố chuyển vào ở trong thôn Lâm gia câu, lý chính của thôn này liền tới thăm hỏi.
Lý chính Lâm gia câu là một lão nhân què chân, người gầy teo yếu ớt, trong miệng ngậm điếu t.h.u.ố.c lá quấn, tươi cười rạng rỡ.
“Quý nhân, thôn chúng ta nghèo, nếu ngài cần cái gì, cứ đến tìm lão già cổ hủ này. Không nói cái khác, việc gì trong trong thôn, ta cũng có thể làm được.”
La Tố biết, sở dĩ lý chính này nhiệt tình như vậy, chính là bởi vì mấy năm nay thôn hắn mất mùa thu hoạch, lần này Triệu Từ đã tuyên bố, nếu thu hoạch năm nay không bằng năm ngoái, quan phủ sẽ trợ cấp, đây cũng là cho bọn họ một cái bảo đảm, mặc kệ năm nay có thu hoạch được bao nhiêu, cũng sẽ không đói bụng. Tự nhiên đối xử với La Tố như khách quý.
La Tố thấy không sao cả, mọi người đều dựa vào sắc mặt của ông trời mà ăn cơm, đến cơm đều không được ăn đủ no, ai còn có hơi sức để ý đến chuyện chân-thiện- mỹ a. Dù sao chỉ cần ở trong phạm vi tuân theo thủ pháp, phối hợp làm việc với nàng là được. Nên cũng cười nói: “Lý chính khách khí quá. Ta đến ở chỗ này cũng chỉ là phụng mệnh giúp đỡ mọi người sống những ngày tốt lành. Lúc này ta cũng không muốn nói trước điều gì, đến lúc mọi người làm thử rồi sẽ biết. Bất quá ta muốn nhắc nhở mọi người một chuyện, nếu bây giờ người Lâm gia câu đã đồng ý nghe theo sự an bài của quan phủ, vậy trong một năm nay, ta nói cái gì, thôn dân Lâm gia câu đều phải nghe theo, bằng không, chỗ tốt mà quan phủ đã hứa hẹn sẽ không còn nữa, ta cũng không xen vào.”
Lâm gia câu cười híp mắt: “Ai da, ngài cứ yên tâm đi, người Lâm gia câu chúng ta nói một là không nói hai, bảo đảm nghe theo sự phân phó của quan phủ.”
La Tố hài lòng gật đầu.
Lý chính Lâm gia câu vừa mới rời khỏi nhà La Tố chưa được bao lâu, một bà tử ra ngoài thăm dò tin tức đã trở về nói: “Lão đầu tử kia vừa ra khỏi nhà chúng ta, liền vội vàng đi gọi đương gia của từng nhà đến, ngay trước mặt bọn họ cầm con d.a.o phay c.h.é.m bay một chân ghế, hắn nói ai không nghe lời nói, sẽ trực tiếp c.h.é.m kẻ đó.”
La Tố nghe vậy trợn tròn mắt, thầm nói dân phong nơi này quả nhiên hung hãn.
Bất quá tâm tư của bọn họ cũng đơn giản, nàng có thể thoải mái tiến hành theo đúng kế hoạch.
La Tố chọn lựa Lâm gia câu này cũng là có nguyên nhân. Nơi này không chỉ ở gần thành Xuyên Châu, còn mang đậm nét nông thôn đặc trưng của vùng đất Tây Nam, trong thôn chỉ có sáu mươi hộ gia đình, mỗi nhà mỗi hộ cũng cách xa nhau, không tập trung giống như Triệu gia thôn. Đương nhiên, mấu chốt là cái thôn này cùng Triệu gia thôn có một điểm chung không thể bỏ qua, không có địa chủ, tự do trồng trọt.
La Tố nghĩ, nếu như thôn này có thể ứng dụng phương pháp này thành công, vậy thì những địa phương khác sẽ không có vấn đề.
Tính toán đâu vào đấy, ngày hôm sau, La Tố đi đến ruộng đất của thôn nhân Lâm gia câu dạo qua một vòng, rồi đi hỏi lý chính, mỗi nhà mỗi hộ sở hữu bao nhiêu đất đai.
“Đều nghèo như nhau thôi, mỗi nhà, có thể có bảy tám mẫu đất trong tay, vậy thì phải cười trộm.”
La Tố noi: “Nơi này có nhiều đồi núi, sao các ngươi không dùng đến?”
“Sao có thể không dùng đến a, củi lửa của từng nhà trong thôn, kể cả gia cụ và vật liệu xây nhà, đều là lên trên núi chặt về. Khoảng đất từ sườn núi đổ xuống bên dưới, chúng ta đều đi khai khẩn để trồng trọt. Còn những chỗ cao, thì không thể bò lên được.”
Lý chính vừa nói, nước mũi nước mắt vừa tung bay tứ phía.
La Tố không để ý đến hắn, nói: “Vậy, đất bằng mà các ngươi đang bỏ không, làm thành ruộng lúa. Dẫn theo mọi người trong thôn khai khẩn thêm một chút đất hoang trên núi làm ruộng cạn. Chuyện này ngươi có thể làm được không?”
“Chúng ta làm ruộng lúa làm cái gì a, ruộng lúa không loại được nhiều đồ, chỉ có thể loại cây lúa, hơn nữa còn khó trồng, thu hoạch thấp, những người bần cùng khốn khổ chúng ta ăn không đủ no.” Lý chính nhăn nhó kêu ca. Hắn khẳng định vị quan gia phu nhân trước mặt này chưa từng chịu khổ bao giờ, nên muốn tới nơi này tùy hứng làm bừa. Mặc dù đã hứa chuyện gì cũng nghe theo sắp xếp của nàng, nhưng hắn cũng không muốn để người trong thôn biến thành kẻ ngốc, bị phụ nhân này đùa giỡn.”Quý nhân a, ta làm ruộng cũng đã nhiều năm, nếu ngươi có cái gì không hiểu thì cứ hỏi, ta khẳng định không giấu diếm nửa lời.”
La Tố vuốt vuốt trán, thầm nói lão đầu này không nên làm lý chính, mà nên làm chủ nhiệm mới phải.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-den-co-dai-lam-tan-nuong-nong-gia/chuong-64.html.]
Nàng nghiêm túc nhìn lý chính: “Ngươi chỉ cần nói một câu, có thể an bài hay không. Chuyện này chúng ta đã nói tốt rồi, các ngươi cũng đã chấp thuận. Bây giờ ngươi hãy cho ta một câu trả lời chắc chắn đi.”
“... Có thể làm.” Lý chính cuối cùng cũng yên tĩnh lại, rít một hơi thuốc, mặt lộ vẻ khó xử: “Đất hoang đó không thể tùy tiện khai khẩn a, đây chính là đất của quan, chúng ta khai, quan gia sẽ dẫn người đến gây phiền toái a. Lần trước Đại Ngưu trong thôn ta, đi theo người ta đi làm ầm ĩ một lần, quan phủ liền phái người bắt hắn đi, chịu rất nhiều thiệt thòi mới được thả ra đấy.”
La Tố nhẫn nại tính tình nói: “Hắn ta gây chuyện, đi theo người ta tạo phản, ta đây là làm giàu phát tài, bản chất không giống nhau. Được rồi, chuyện này ngươi mau đi lo liệu đi, về phía quan phủ ta sẽ đi thu xếp.”
Vừa nghe La Tố nói như vậy, lý chính lập tức vui vẻ a. Không quan tâm vị quý nhân này có thể loại ra đồ gì hay không, dầu gì mỗi nhà mỗi hộ đều có thể có thêm ruộng đất cho mình. Thật đúng là cái bánh lớn từ trên trời rơi xuống.
Lý chính làm việc rất nhanh, ngay trong hôm đó đã lo liệu xong chuyện này.
Hơn sáu mươi hộ gia đình cũng vô cùng cao hứng, dù sao đây chính là một chuyện tốt cầu còn không được a. Quý nhân muốn lăn qua lăn lại ruộng đất nhà mình, thì cứ tùy ý lăn qua lăn lại đi, dù sao thua thiệt còn có quan phủ đền bù tổn thất mà. Đợi quý nhân cảm thấy không có ý nghĩa bỏ về trong thành, bọn họ sửa ruộng lúa thành ruộng cạn không phải là được à? Dù thế nào cũng không thiệt thòi a.
Cho nên ngày hôm sau, La Tố gọi bọn họ đến nói ra chuyện này, đều được tất cả thôn dân ủng hộ.
Hiện tại đang là giữa tháng sáu, qua một tháng nữa vừa vặn có thể bắt kịp vụ chiêm trồng lúa nước.
Nơi này thuộc về phía nam, bất kể là cấu tạo, tính chất của đất đai hay là khí hậu, đều rất thích hợp với việc gieo trồng lúa nước. Hơn nữa La Tố còn nhớ, ở Tây Nam này lúa nước chính là loại cây nông nghiệp chính.
Trong lúc người thôn Lâm gia câu bắt đầu hừng hực khí thế đào khe rãnh trong đồng ruộng, La Tố đã chuẩn bị xong lúa giống, thuận tiện đi thăm dò đồi núi chung quanh đây.
Đối với La Tố mà nói, lợi ích mà đồi núi mang lại không hề thua kém đồng ruộng cùng ruộng cạn.
Đặc biệt là đối với dân chúng không đủ lương thực để ăn mà nói, đồi núi tuyệt đối là bảo bối. La Tố nhìn những dãy núi trùng điệp bao quanh Lâm gia câu, trong lòng nhiệt huyết sục sôi.
Trong lúc La Tố ở Lâm gia câu bận rộn thi triển tay nghề, Triệu gia thôn nghênh đón một đám "Khách quý".
Đối với người Triệu gia thôn mà nói, khách nhân đến thôn bọn họ là một chuyện rất bình thường. Dù sao Triệu gia thôn có quá nhiều thứ đồ tốt đáng giá để người khác đến học hỏi, vậy nên bọn họ không dò hỏi thân phận của những người đến thôn mình học trộm.
Các thôn dân cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt. Dù sao cũng không có gì đáng ngại, chỉ cần không đến đây trộm đồ đoạt đồ là được.
Cho nên đám người đó thoải mái vào thôn, sau khi nói là bằng hữu của Triệu Từ và La Tố ở Bắc Đô thành, thì được người Triệu gia thôn đón tiếp vô cùng niềm nở nhiệt tình.
Hiện giờ trong thôn không thiếu gà mẹ, thê tử lão tộc trưởng nhanh nhẹn đi thịt mấy con gà làm cơm tiếp đãi khách khứa.
Lại rán thêm hai đĩa trứng gà.
Lão tộc trưởng nói: “Đi bắt một con heo mập, hôm nay phải chiêu đãi khách nhân thật tốt.”
Tộc trưởng phu nhân vội vàng nói: “Để ta đi gọi Đại Trụ về.”
Người dẫn đầu đám khách nhân phong tư hơn người, uy vũ phi phàm, nghe lời này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, xua tay nói: “Không cần như thế, có những món này là đủ rồi.” Trên bàn có cá có thịt, mặn chay phối hợp, chớ nói đây là bữa cơm nhà dân chúng nôn thôn chiêu đãi khách nhân, dù ở bên trong Bắc Đô thành, một mâm này đã là rất chu đáo rồi.
Mấy người tùy tùng đi cũng gật đầu liên tục: “Đủ ăn rồi, đủ ăn rồi.”
Lão tộc trưởng nói: “Chao ôi, cái này không thể được, các vị đường xa mà đến, lại là bằng hữu của Triệu Thành tức phụ, chúng ta không thể không tiếp đãi chu đáo được. Cũng đâu phải tốn kém gì, heo của nhà nuôi, quay lên nhắm rượu rất thích hợp.” Lại móc ra một chuỗi tiền đồng, đưa cho tôn tử đi mua rượu về.
“Hoàng... Chủ tử, chuyện này không thích hợp.” Một tùy tùng ngồi bên cạnh nói.
Những người này quá mức ân cần, quá mức khác thường, không thể không đề phòng.
Người dẫn đầu đám khách nhân đúng là Chiêu Vũ Đế, chỉ thấy hắn khoát tay áo: “Không sao, cứ xem đã rồi hẵng nói.”
Hiện giờ chuyện Tây Nam đã xử lý xong, trong triều tạm thời không có chuyện gì quá mức quan trọng. Lại bởi vì bận lòng với phe phái của thái tử, cho nên hắn muốn xuất cung ra ngoài giải sầu. Sau khi nhìn thấy bức tranh nông gia mùa thu hoạch Tề vương dâng tặng cho hắn ở trong thư phòng, liền động tâm tư, cải trang vi hành đến thăm quan thôn xóm đặc biệt nhất của Đại Chu hoàng triều.
Hơn nữa Triệu gia thôn cách Bắc Đô Thành không xa, nên hắn hào hứng dẫn theo một vài tùy tùng tâm phúc đi đến chỗ này.
Từ lúc đi vào Bì Lăng huyện, Chiêu Vũ Đế liền nhìn ra nơi này rất khác biệt.
Dân chúng nơi này, thế nhưng còn giàu có hơn dân chúng ngoại thành Bắc Đô thành, đặc biệt là lúc đi vào bên trong Triệu gia thôn, tâm trí hắn càng chấn động mạnh.