Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Đến Mười Năm Sau - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-24 09:09:00
Lượt xem: 2,269

Khi bạn thân tôi trốn sang đây, thì cả gia đình tôi đang dùng bữa trưa.

Cô ấy đứng trước cửa, nhẹ nhàng giải thích: "Cãi nhau với Trần Dịch, qua đây ở vài ngày."

Đó là kế hoạch lý tưởng của chúng tôi.

Cô ấy ở đây, chắc chắn sẽ ở cùng tôi, đồng thời tránh được cả Trần Dịch và Cố Hoài Xuyên, gặp chuyện gì cũng có thể bàn bạc cùng nhau, một mũi tên trúng nhiều đích.

Nhưng thực tế thì không đơn giản như vậy.

Chưa bao lâu sau, Trần Dịch đã tìm đến, còn mang theo con trai của họ.

Tôi ngạc nhiên hỏi: "Cậu bảo anh ta biết rồi à?"

"Sao có thể chứ!"

"..." Đúng là tên đàn ông c.h.ế.t tiệt, nhạy cảm đến khó tin!

Tôi liếc nhìn "trùm trường" Trần Dịch, người chồng mười năm sau của bạn thân.

Ánh mắt của anh ấy đã bớt đi sự non nớt và bạo lực của tuổi trẻ, nhìn còn có vẻ ôn hòa, nhưng khí chất vẫn không dễ chọc vào, khi không cười trông rất đáng sợ.

Tôi khẽ nói: "Thật ra cũng khá đẹp trai mà, cậu trước kia chẳng thích kiểu đàn ông mạnh mẽ, dứt khoát như này sao?"

"Anh ta chỉ cần một tay đã khống chế được hai tay của tớ, cậu bảo tớ làm sao mà thích được?"

Tôi tò mò hỏi: "Tối qua hai người đã xảy ra chuyện gì thế?"

Bạn thân ngập ngừng: "Tớ... tớ không nói được!"

"..."

Trần Dịch nắm tay con trai, lịch sự gật đầu với Cố Hoài Xuyên: "Làm phiền rồi, chúng tôi đến ăn ké một bữa."

Cố Hoài Xuyên dường như đã quen với điều này, chỉ cười đáp lại: "Cùng ăn đi."

Dù tôi và bạn thân không nói chuyện nhiều, nhưng bầu không khí trong bữa ăn rất thoải mái.

Có vẻ như hai gia đình chúng tôi thường xuyên ăn cùng nhau, Cố Hoài Xuyên và Trần Dịch nói chuyện tự nhiên, hai đứa trẻ ăn xong thì nắm tay nhau đi chơi xếp hình.

Tôi và bạn thân thì chui vào phòng sách để bàn cách đối phó.

"Nếu Trần Dịch tối nay cũng ở lại thì cậu định làm sao?"

"Tớ sẽ không cho anh ta ở lại, lát nữa tớ sẽ đuổi anh ta về."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-den-muoi-nam-sau/chuong-2.html.]

"Thế cậu..."

Bạn thân nhìn tôi kiên quyết: "Tớ tính chạy trốn."

"Hả?"

Bạn thân mặt mày u ám: "Tớ thật sự không thể chịu nổi nữa, giờ chỉ cần nhìn thấy Trần Dịch là tớ đã run rẩy rồi! Thế giới của người lớn sao lại đáng sợ như vậy chứ?"

"Anh ta còn đáng sợ hơn hồi học cấp ba nữa!" bạn thân nói, "Hồi đó anh ta có đáng sợ cũng không bắt nạt tớ, nhưng giờ thì chỉ bắt nạt mỗi tớ..."

Tôi ôm chặt bạn thân vào lòng.

Cô ấy vẫn không ngừng than phiền.

"Cậu biết không? Trần Dịch có một vết sẹo dài trên lưng, không biết có phải hồi trước anh ta từng dính dáng đến xã hội đen không, tớ sợ lắm!"

Mắt bạn thân ngấn nước: "Với lại anh ta còn biến thái nữa, tối qua cứ bắt tớ phải chạm vào anh ta, ai lại làm như thế chứ..."

"Rõ ràng là phải chạm vào, rõ ràng là phải ngủ chung giường, rõ ràng là đã trở thành vợ chồng... Tớ với anh ta có quen thân gì đâu mà lại thế này chứ!"

"Cậu chạy đi."

Tôi lau nước mắt cho bạn thân: "Tớ sẽ chạy cùng cậu."

Bạn thân ngẩng lên, thậm chí quên cả khóc: "Hot boy tối qua cũng dữ dằn lắm à?"

"..."

Tôi thật sự không muốn nói ra những gì Cố Hoài Xuyên đã làm với tôi tối qua, nên vội bịa đại: "Cố Hoài Xuyên lạnh lùng quá, tớ không thích.

"Với lại cậu đã chạy rồi, tớ ở đây một mình còn ý nghĩa gì nữa."

"Hu hu hu," bạn thân ôm tôi thật chặt, "Cậu thật là tốt!"

Tôi vỗ vai cô ấy: "Thôi nghĩ cách chạy trốn đi."

Kế hoạch của bạn thân rất đơn giản: chạy.

Nhưng chúng tôi dù sao cũng từ mười năm trước xuyên không đến đây, không quen ai, không có tiền, không có kinh nghiệm, không có mối quan hệ, thậm chí cả giấy tờ tùy thân cũng không có, chạy ra ngoài chỉ có đường chết.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi và bạn thân cuối cùng nghĩ ra một cách ngụy trang hoàn hảo.

- Đi du lịch.

Điều này không chỉ giải quyết vấn đề tiền bạc và giấy tờ, mà còn có thể mượn danh đi du lịch để âm thầm lên kế hoạch chạy trốn, đúng là một mũi tên trúng nhiều đích.

Loading...