Xuyên Không Làm Nữ Phụ - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-10-14 15:22:48
Lượt xem: 473
Ba người ba tâm trạng khác nhau, Thẩm phu nhân lại chú ý tới bánh kem trên tay tôi.
“Tri Tuyết thích ăn bánh kem à? Tình cờ hôm nay mẹ Dung làm bánh phô mai ngàn tầng, mau mang ra đây”
Trần Niệm không có phản ứng, ánh mắt Thẩm Tri Tuyết lại lấp lóe.
Trong lòng tôi lộp bộp một tiếng.
“Thẩm phu nhân, ngài đang nói ai vậy ạ?”
【 Ký chủ cố lên! Trà xanh ch ết tiêt, xem ký chủ thu thập cô. 】
Tôi lập tức đoán ra Thẩm Tri Tuyết đã bắt đầu cốt truyện rồi.
Tuy tôi không hiểu vì sao nữ chính bây giờ không giống với nữ chính trong truyện, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc tôi nổi cáu.
Mày Thẩm phu nhân nhăn lại, quả nhiên nói ra câu: “Con đừng quậy, em vừa trở về, con làm chị phải nhường em một chút”
Hay lắm, phải có vai phản diện thì mới có sân chơi cho nữ chính chứ.
Nếu đi theo hướng bình thường, Trần Niệm bây giờ hẳn là phải tỏ ra trà xanh đáng thương, sau đó nữ chính sẽ dỗi hộc máu.
Đáng tiếc - -
“Tôi không ăn”
9.
Trần Niệm lạnh mặt, nhìn về phía tôi đang đứng trong góc.
Bọn họ quây quần bên nhau, mỗi người đều ăn mặc gọn gàng.
Mà tôi vì vội vàng đi lấy bánh kem mà quần áo còn chưa kịp thay, cả người ám đầy mùi khói, chẳng hòa hợp chút nào với căn biệt thự xa hoa.
Mẹ Dung cắt bánh ngàn tầng cho tất cả mọi người ở đây, trừ tôi.
Trần Niệm bước hai bước lại giữ chặt lấy tôi, cầm hộp bánh kem tầm thường kia lên:
“Tôi thích ăn cái này”
“Với giờ khuya rồi, tôi phải về nhà ăn sinh nhật, chuyện này để hôm khác rồi nói.”
Thẩm phu nhân thấy chúng tôi muốn đi thì nóng nảy: “Đứa nhỏ ngốc này, đây là nhà con mà, hôm nay cũng không phải sinh nhật con”
Trần Niệm không thèm để ý, kéo tôi đi.
Thẩm Tri Tuyết cũng đứng dậy, cố ý vô tình làm rớt bánh ngàn tầng.
Trúng vào người mẹ Dung.
【 Ký chủ, cô vẫn thích bênh vực kẻ yếu như thế. 】
【 Miễn cưỡng cũng được xem là có mâu thuẫn. 】
【 Tôi cũng không biết nữa, để tôi xem cái đồ nữ phụ này lại làm cái trò yêu gì nữa đây.】
Trần Niệm kéo tôi rời đi, khúc sau tôi không nghe được nữa.
Về đến nhà, Trần Niệm vẫn khó chịu.
Tôi thắp một ngọn nến, bảo cô bé ước đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-lam-nu-phu/chuong-6.html.]
“Chị ơi, em phải làm sao bây giờ?” Cô bé rầu rĩ nói.
Chuyện như vậy quá đột ngột, dù là ai thì cũng không thể bình tĩnh nỗi.
Tôi hiểu: “Dù em có quyết định như thế nào chị cũng sẽ ủng hộ em”
Trần Niệm ngây ngốc nhìn ngọn lửa:
“Ngày này mười năm trước, chị đã đưa em ra khỏi Thôn Thượng Thủy”
“Từ hôm đó em đã thề, chị là người thân duy nhất trên đời của em”
Vân Mộng Hạ Vũ
Trông em mơ màng không biết phải làm sao, tôi xoa đầu em: “Không nghĩ ra được thì đừng nghĩ, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng”
“Thơm quá đi!”
Đột nhiên, một người đẩy cửa kính tiến vào.
Mấy năm nay, nhờ phúc của cha Tiết An An, tôi cũng mở được một cái quán nhỏ, làm ăn cũng khấm khá.
Nhưng người tới lại khiến tôi rất bất ngờ.
10.
Là Thẩm Tri Tuyết.
Cô ấy rất tự nhiên ngồi xuống, nóng lòng nói: “Thổi nhanh đi, sáp nhỏ xuống bánh kem thì làm sao ăn được nữa?”
Trần Niệm trợn tròn mắt: “Cô tới đây làm gì?”
Thẩm Tri Tuyết: “Tôi đã bảo, tôi ném hết đồ đi rồi, cô muốn tôi ngủ trên sàn nhà à?”
“Đừng nói nữa, mau thổi đi”
Trần Niệm thổi nến, vẫn chưa kịp phản ứng: “Cô, chẳng lẽ cô muốn ở đây?”
“Bingo” Thẩm Tri Tuyết tỏ ra dễ thương nhìn tôi, “Chị ơi, chị có thể thu lưu em không?”
“Ai là chị của cô? Ra ngoài cho tôi!” Trần Niệm xù lông.
Tôi nghĩ tới mấy chữ điện giật của hệ thống thì có hơi không đành lòng:
“Nếu em thật sự không có chỗ để đi thì ở đây tạm một đêm đi”
Thẩm Tri Tuyết sửng sốt, giống như không ngờ tôi sẽ đồng ý, vui mừng gật đầu liên hồi.
Ba người chia nhau cái bánh kem, âm thanh hệ thống vẫn vang lên thường xuyên.【 Hình như cô ấy là bug, tôi hoàn toàn không tra ra được. 】
【Ký chủ, tuy bây giờ không cần phải đi cốt truyện, nhưng cô cũng đừng thân thiết với bọn họ quá, không sau này phải làm sao? 】
【 Hic, ký chủ dữ quá đi. 】
Thẩm Tri Tuyết cười toe toét nhận lấy bánh kem.
Trần Niệm có vẻ không hợp bát tự với cô ấy, hai đứa cãi nhau từ trên bàn cơm xuống tới bàn học.
“Trời ơi, bài đơn giản vậy mà cô cũng làm sai được?”
Trần Niệm nổi giận đùng đùng: “Liên quan gì đến cô!”
Thân là nữ chính, Thẩm Tri Tuyết đương nhiên là một học sinh giỏi toàn năng, cô bé nhấc một tờ giấy lên:
“Chữ này ai viết vậy? Đẹp quá”