Xuyên không lập mưu hít vận khí của nam chủ - C8
Cập nhật lúc: 2024-08-27 00:30:30
Lượt xem: 758
Ta vừa mở miệng đã bật khóc: "Hắn chỉ biết chơi bóng rổ, chơi điện tử, chọc giận ta, ngoài ra hắn không biết gì cả, dựa vào chút võ nghệ mèo ba chân mà đòi làm anh hùng cái nỗi gì!"
Đào Vân Nhi không hiểu lời ta nói, chỉ biết nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.
Không biết đã bao lâu, xung quanh không còn tiếng động nào nữa.
Ta vội vàng chạy theo hướng xe ngựa đã đi.
Trong một khu rừng, xác c.h.ế.t đầy m.á.u nằm la liệt.
Tề Khắc dựa vào gốc cây, nhắm mắt, toàn thân đầy máu, không biết là m.á.u của hắn hay của kẻ khác.
Ta ngồi xổm trước mặt hắn, tay run rẩy không dám chạm vào, nước mắt đã tuôn rơi.
Ta không quan tâm gì nữa, bắt đầu gào khóc: "Nếu ngươi chết, ta phải làm sao đây, ngươi biết ta sợ nhất là ở một mình, từ nhỏ đến lớn lần nào tan học ngươi cũng đi cùng ta, một mình ta thật sự không làm nổi, vậy ta... ta sẽ đi cùng ngươi."
Ta đưa tay định rút thanh kiếm trong tay Tề Khắc, nhưng không rút ra được.
Hắn mở mắt, cố gắng nở một nụ cười: "Ta còn chưa c.h.ế.t mà."
Ta khóc dữ hơn.
Hắn giơ tay lau nước mắt cho ta, rồi véo má ta: "Ngốc, ta lợi hại lắm, nhờ phúc của Tiểu Thiên mà nhặt được nhiều bí kíp võ công, ta không bỏ phí đâu."
Ta nghẹn ngào: "Ngươi đã biết trước có ngày này?"
Tề Khắc cười:
"Không thì ta luyện võ làm gì? Không phải để bảo vệ ngươi sao?"
Hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh: "Xem kìa, ngươi không cần phải sợ nữa."
Lúc này ta mới phát hiện có một xác c.h.ế.t nằm cạnh hắn, nhìn kỹ.
Là Ngụy Phong.
12.
Ngụy Phong thống lĩnh doanh Tuần phòng, kẻ có thể điều động hắn chỉ có Hoàng đế.
Dù bị chúng ta can thiệp chậm trễ hai năm, Hoàng đế vẫn biết được sự tồn tại của hoàng tộc triều trước, quyết tâm diệt trừ hậu họa.
Vì Tề Khắc bị thương nên đường về kinh thành vô cùng chậm chạp.
Nhưng không ngờ khi còn cách kinh thành trăm dặm, lại có một nhóm truy binh ập tới.
Ta vừa chửi rủa vừa chuẩn bị chạy trốn, Đào Vân Nhi đột nhiên ngăn lại: "Phu nhân chờ đã!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-lap-muu-hit-van-khi-cua-nam-chu/c8.html.]
Nàng bước xuống xe ngựa, nhìn chăm chăm vào kẻ cầm đầu phía đối diện, nước mắt chảy ròng: "Phu quân!"
?
Trời ơi!
Cuối cùng thì cha của nam chủ cũng xuất hiện!
Ta nhìn Tề Khắc toàn thân băng bó, thở dài cảm thán: "Không trách gì Đào tỷ tỷ không để mắt đến ngươi, ngươi nhìn phu quân của nàng xem, cao hơn ngươi, đẹp hơn ngươi, chậc chậc chậc."
Tề Khắc: "Ngươi chú ý một chút, ngươi là người đã có phu quân."
Anan
Ta hừ hừ: "Chỉ là trên danh nghĩa thôi."
Tề Khắc buột miệng: "Thật cũng có thể."
Ta sững sờ.
Theo phản xạ, ta quay đầu nhìn hắn, Tề Khắc dường như cũng không kịp nhận ra, một lát sau, hắn bối rối chuyển ánh mắt đi: "Ta chỉ đùa thôi."
Sau khi cha mẹ nam chủ bày tỏ tình cảm, họ nắm tay nhau đi đến trước mặt chúng ta.
Long phụ vừa đứng đó, khí thế đã bừng bừng, Đào Vân Nhi vui vẻ nói: "Những năm qua thật sự nhờ phu nhân Tướng quân cưu mang, đúng rồi phu quân, chắc chàng và Tề Tướng quân cũng đã lâu không gặp."
...
Xong rồi.
Chúng ta đã bịa chuyện rằng quen biết phu quân của nàng, giờ làm sao giải thích đây?
Ta cười gượng: "Tương... tương phùng hà tất đã từng quen biết."
Long phụ cười sảng khoái, vỗ mạnh vào lưng Tề Khắc:
"Từ nay ngươi là huynh đệ ruột thịt của ta, hiện nay tên Hoàng đế khốn kiếp đã biết hoàng tộc chúng ta còn sống, bắt đầu tận diệt. Các ngươi ở phủ Tướng quân có lẽ không thể trở về, nếu các ngươi tin ta, thì theo ta đi."
Nhìn sắc mặt Tề Khắc, ta biết ngay cái vỗ lưng này khiến hắn bị thương nội tạng rồi.
13.
Chúng ta theo Long phụ trở về lãnh địa của họ.
Tiểu Thiên trở thành thiếu chủ, cha hắn bận rộn đưa hắn đi gặp mọi người.
Còn giữa ta và Tề Khắc lại trở nên kỳ lạ, đôi khi ở riêng với nhau lại có chút ngượng ngùng.
Một ngày, ta trò chuyện với Đào Vân Nhi, nàng nói: "Thật ra hai năm nay ta đã nhận ra các ngươi chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, nhưng đã yêu thương nhau thì tại sao không thử tiến thêm một bước?"