Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 11

Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:48:43
Lượt xem: 60

25

 

Trường Sinh bị Bùi Hành ném vào thư viện đọc sách với mấy lão già cổ hủ. Một ngày nọ thái giám đưa y tiến cung thăm tôi. Vừa trông thấy, y lập tức túm tay áo tôi khóc nức nở.

 

Xưa nay y luôn gọi tôi là "a tỷ", hiện giờ nhiều ngày không thấy đương nhiên y đã lo lắng cho tôi đến phát khóc. Đứa nhỏ mười lăm tuổi chỉ biết xoay quanh như con ruồi mất đầu.

 

Tôi xoa đầu y: "Trường Sinh hiếu học, cứ đi theo phu tử nghiên cứu học vấn đi, tương lai vào triều làm quan cũng tốt, ghi chép biên soạn tư liệu lịch sử cũng được, đều cần phải có học vấn."

 

Y ngậm nước mắt gật đầu: "Trường Sinh biết rồi." Sau đó lại hỏi tôi: "A tỷ ở trong cung có vui vẻ không?"

 

Tôi giật mình một cái, lập tức chọc chọc trán y: "Đồ ngốc. Nơi này là hoàng cung, là nơi phú quý nhất trong thiên hạ, sao ta có thể không vui được."

 

"Nhưng mà ——"

 

"Được rồi."

 

Tôi sợ y buột miệng thốt ra những lời không nên nói bè vội vàng cắt ngang, nhanh chóng kêu thái giám tiễn y ra ngoài.

 

Chờ đến khi chỉ còn lại một mình trong Dưỡng Cư Điện, tôi ngắm chiếc quạt thêu hải đường sặc sỡ mà hơi cong khóe môi.

 

Tôi có vui vẻ không?

 

Có ai để ý đâu?

 

Tôi chỉ là đang thức thời mà thôi.

 

Bùi Hành là khách hàng của tôi, hắn muốn những gì, có thể lấy từ tôi những gì, tôi cho hắn là được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-11.html.]

 

Chỉ cần mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, tôi đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

 

26

 

Ngày biết tôi mang thai, Bùi Hành trọng thưởng thái y rất hậu hĩnh.

 

Hắn ôm tôi, cùng tôi nói về cái tên sẽ đặt cho đứa nhỏ: "Chờ con chúng ta sinh ra, con trai sẽ phong thái tử, con gái sẽ là cô công chúa vô ưu vô lo nhất thế gian này."

 

Từng nụ hôn nhỏ vụn hạ xuống hai má tôi, giọng hắn tràn đầy kích động: "Tô Tô, chúng ta sắp có con rồi, là đứa trẻ của hai chúng ta."

 

Tôi mỉm cười nhìn hắn, trong lòng lại ẩn ẩn bất an.

 

Phần bất an này hóa thành thực thể vào lúc hoàng hậu tới cửa thăm tôi. Nàng chủ động quỳ xuống cầu xin tôi cho nàng đứa con này làm con thừa tự.

 

Tôi mím môi: "Hiện giờ còn chưa biết là nam hay nữ, nương nương tội gì phải sốt ruột như thế?"

 

"Nam hay nữ gì cũng tốt." Nàng lẩm bẩm, "Chỉ cần là con của cô, bệ hạ sẽ luôn xem như bảo vật trong tay… Trong mắt hắn, cô và những nữ nhân khác không giống nhau. Ta lại không thể sinh con, chỉ muốn có một đứa trẻ hộ thân… Coi như cô trả lại phần ân tình ngày trước ta cứu cô đi."

 

Tôi vén áo quỳ xuống đối diện nàng, vươn tay cầm tay nàng, cuối cùng vẫn không nói thêm gì nữa.

 

Hoàng hậu vừa đi, ma ma bên người thái hậu đã đến dặn dò rất nhiều chuyện, khuyên tôi không nên suy nghĩ nhiều, yên tâm dưỡng thai, mọi chuyện hiện giờ phải luôn lấy long tử làm trọng.

 

Thái hậu, thái phi, thậm chí là tông thất trước nay tôi chưa từng gặp mặt đều gửi thiếp xin được thỉnh an. Chồng thiếp dày dặn kia không biết còn ẩn chưa mưu mô quỷ kế gì, tôi không hiểu nổi ẩn ý giữa những hàng chữ hoa mỹ đó, không ai chỉ dạy, tôi đọc cũng không hiểu.

 

Đây là đứa con đầu tiên của Bùi Hành.

 

Nhưng thứ trong bụng tôi bây giờ cùng lắm chỉ là một khối thịt, vậy mà triều đình, hậu cung và vô số ánh mắt vẫn nhìn nó chằm chằm tựa như một bầy sói đói nhìn ngắm con mồi. Dù Bùi Hành có sắp xếp thêm không ít người bên cạnh, tôi vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi bất an.

Loading...