Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:50:02
Lượt xem: 26
34
Cơn chán ghét triều đại này của tôi đã đạt đến đỉnh điểm.
Có lẽ do tôi quá cứng đầu, cho dù Bùi Hành chưa bao giờ hết sủng ái yêu thương, nhưng tôi vẫn cảm thấy buồn bã.
Những người xung quanh tôi đều lần lượt không còn…
Chỉ còn một mình Bùi Hành, mà hắn lại là đế vương.
Tôi biết, nếu mình chấp nhận số phận và ném hết mọi giá trị quan của mình đi, tôi vẫn có thể giúp chồng dạy con, sống nốt quãng đời còn lại bình yên trong cung cấm.
Nhưng tôi lại không muốn.
Giá trị quan khác biệt của hắn và triều đại này chính là minh chứng duy nhất nhắc nhở, tôi từng là người của thế kỷ hai mươi mốt chứ không phải một nữ nhân sinh ra ở thời đại này. Tôi sợ mình quên mất lai lịch, quên mất chuyện xưa, quên mất tôi là ai, đến từ nơi nào, cuối cùng chỉ đơn giản là Tần thị xuất hiện trên trang sử sách.
Bùi Hành không làm sai chuyện gì, ngược lại, hắn đối xử với tôi cực kỳ tốt, hậu cung thanh tịnh, trong khoảng thời gian dài không tiến thêm người mới nào.
Dường như hắn chỉ muốn sống cùng tôi như thế cả đời.
Nhưng tôi biết rõ, dù có học đòi theo kiểu cách một vợ một chồng thời hiện đại, hắn vẫn là đế vương của một thể chế nam tôn nữ ti phụ quyền rõ rệt, toàn bộ vinh nhục đời tôi đều nằm trong tay hắn.
Tôi không hề có nhân quyền.
35
Một thời gian sau, ngoại tộc xâm lấn, biên quan đại loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-14.html.]
Ngày ngày đều có khoái mã dâng tấu chương vào điện, tôi thấy dáng vẻ Bùi Hành nôn nóng, bất giác cũng sốt ruột theo.
Tôi biết cái giá phải trả nếu thua trận sẽ là gì. Cắt đất bồi thường, tang quyền nhục quốc, thậm chí triều đình còn phải đưa người đi hòa thân.
Chiến sự kết thúc không lâu, tôi và Bùi Hành cùng đi biên quan một chuyến.
Nơi này vừa trải qua một hồi chiến loạn, dân chúng trôi dạt khắp nơi, trước khi lương thực cứu tế được gửi tới, mọi người chỉ biết gặm vỏ cây sống qua ngày. Bùi Hành đứng ở trên tường thành, buồn bã nhìn khung cảnh thương đau hoang tàn phía dưới. Hắn hỏi tôi: "Tô Tô, đối với dân chúng, ta có phải là một hôn quân không?"
"Bệ hạ có thể nghĩ như vậy đã hơn xa rất nhiều vị đế vương khác rồi." Tôi giữ tay áo đứng bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, "Thiên tai địch họa không phải do bệ hạ quyết định, sinh ra giữa thế đạo loạn lạc không thể đổ lỗi cho người ngoài."
Về phần thế đạo, ai lại có năng lực đi đổ lỗi?
36
Thời điểm Bùi Hành tính toán khởi hành về kinh thì gặp biến cố.
Địch quốc không bỏ tà tâm, sau khi biết tin hoàng đế và mẫu phi của thái tử đang ở biên quan, chúng muốn dùng chút tàn lực cuối cùng bắt cóc chúng tôi.
Bùi Hành bị trúng tên.
Thời khắc nguy cấp, tôi sai thị vệ đưa hắn rời đi, mình thì leo lên xe ngựa đánh lạc hướng đám ngoại tộc sang một con đường khác.
Thẳng đến khi bị dồn đến sát vách núi.
Tôi nhìn đám người phía sau đuổi theo sát nút, cười thảm một tiếng rồi xoay người nhảy xuống vách núi đen kịt sâu không thấy đáy.