Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:50:49
Lượt xem: 53

41

 

Nhà gã công tử kia ở kinh thành, trước kia từng gặp tôi nên nhận ra mặt, thế nhưng gã vẫn không cho rằng tôi là người thật, chỉ muốn lợi dụng người giống người, đưa tôi vào cung kiếm chắc cho gia tộc mà thôi.

 

Tôi bị ma ma đè xuống tháp mạnh bạo trang điểm chải đầu, còn thay cả một bộ váy áo vải sa mỏng. Chờ cho gã công tử kia tiến vào, tôi nhìn bộ đồ màu xanh đậm trên người mình, đau đầu nhíu mi.

 

"Công tử tội gì phải đi đường ngang ngõ tắt? Lỡ như ta không lấy lòng được bệ hạ, chẳng phải là công dã tràng rồi sao? Mà cho dù ta lấy lòng được, công tử tin rằng ta sẽ làm việc cho nhà các ngươi?"

 

Gã khẽ cười: "Ta vừa báo lên phụ thân rồi, nói ngươi là thứ muội của ta đang dưỡng bệnh ở Nam Sơn."

 

"Thái hậu là cô cô của ta, ngươi cứ tiến cung rồi ở lại phụng dưỡng bà ấy đi, nếu không chiếm được lòng bệ hạ thì chỉ có con đường chết."

 

Tôi siết chặt cổ tay.

 

Chẳng lẽ gã không sợ tôi thật sự tức giận ra tay ám sát Bùi Hành, để cả nhà gã lãnh tội tru di cửu tộc sao?

 

Mà cũng phải, thái hậu nương nương còn đó, có thể che chở cả nhà bọn họ, chẳng trách lại dám hành động càn rỡ đến thế.

 

Tôi cắn môi liều mạng nghĩ đối sách.

 

Không thể tiến cung được… Lần này không giống như lần trước, nếu để Bùi Hành biết tôi không c.h.ế.t lại còn không chịu trở về… thật không dám nghĩ đến hậu quả.

 

Đêm hôm đó, tôi kéo đứt dây trói cổ tay rồi mò mẫm chạy được ra ngoài, sau đó khập khiễng đi về phía cổng thành, cuối cùng cũng nhìn thấy chân tường thành ở đằng xa.

 

Tôi tìm một góc yên tĩnh, im lặng ngồi chờ hừng đông sẽ lập tức ra khỏi thành.

 

42

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-16.html.]

 

Tôi từng cho rằng vận may của mình đủ tốt để thoát khỏi kinh thành, mãi đến khi trông thấy Lâm Thăng, thị vệ bên người Bùi Hành lẫn trong đám người tuần tra ngoài cửa thành.

 

Hắn từng được phân công bảo vệ tôi trong thời gian dài nên rất quen thuộc. Nhìn thấy bóng dáng tôi, ánh mắt hắn lóe lên tia kinh ngạc không thể che giấu được.

 

Lòng tôi dần dần chìm xuống, gần như là bỏ chạy vào trong con ngõ nhỏ đông đúc. Hắn lập tức phản ứng lại, vội vàng hô hoán người chạy theo bắt tôi còn không quên hét to: "Không được làm bị thương, một sợi tóc cũng không được mất!"

 

Tôi bị dây thừng siết chặt, vô số thị vệ vây quanh, Lâm Thanh đi tới, dùng vẻ mặt phức tạp cúi đầu hành lễ: "Nương nương, ngài đang làm gì vậy?"

 

"Ta không phải nương nương nhà các ngươi, cô ta đã c.h.ế.t rồi, Lâm Thăng, tất cả mọi người đều chấp nhận sự thật này, tại sao ngươi vẫn không buông tha cho ta?"

 

"Tình hình bệ hạ không tốt lắm… Nương nương, ba năm này ngài tùy hứng quá rồi."

 

Lâm Thăng không trả lời thẳng, chỉ phân phó thị vệ một bên đưa nhuyễn kiệu đến khiêng tôi đi.

 

Tay tôi không khỏi run lên, tưởng tượng đến những chuyện kế tiếp phải đối mặt đã vô thức muốn bỏ chạy.

 

Tôi đập mạnh đầu xuống đất.

 

Lâm Thăng kinh hô một tiếng: "Ngăn lại! Mau, ngăn nương nương lại!"

 

Phập ——

 

Một mũi tên từ đâu phóng tới cắm thẳng lên vai phải khiến tôi ngã mạnh xuống đất, đau đến nỗi nước mắt không ngừng trào ra.

 

Giữa hàng lệ m.ô.n.g lung, tôi nhìn Bùi Hành ngồi trên lưng ngựa đang lạnh lùng nhìn mình. Hắn chậm rãi thu cung tên, hơi mỉm cười: "Nếu đã không có quy củ thì không nhất thiết phải phí công khuyên bảo."

 

"Muốn c.h.ế.t có gì khó? Phải nếm trải mùi vị sống không bằng c.h.ế.t trước đã chứ, đúng không Tô Tô?"

Loading...