Xuyên Không Nhặt Được Thái Tử - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-10-12 15:47:32
Lượt xem: 72
19
Tôi cầm tiền, rời xa kinh thành đi khắp nơi du sơn ngoạn thủy, cả đời này cũng không muốn đến gần hoàng thành trang nghiêm nguy nga kia thêm lần nào nữa.
Thời gian thấm thoắt, ba năm trôi qua, thái tử đăng cơ, Tần vương bị biếm Triều Châu.
Tôi nghe được tin tức này trong khi đang đứng trên đất Triều Châu, trong lòng suy nghĩ có nên lập tức khởi hành đi nơi khác hay không.
Cuộc tranh quyền đoạt lợi mà tôi không hề biết chút gì kia đã để lại một bóng ma tâm lý quá sâu sắc, thậm chí hễ nhớ về hương vị chén rượu độc cũng làm tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi thật sự không muốn gặp Bùi Mân.
Ngày rời khỏi Triều Châu, tôi ngồi ngủ gà gật trong xe ngựa, bên cạnh là tên nhóc ăn mày nhặt được ven đường, sau khi thay quần áo sạch sẽ cũng đã biến thành thiếu niên lang môi hồng răng trắng.
Tôi gọi y là Trường Sinh.
Trên đường đi, y tò mò vén màn xe ngựa nhìn ra ngoài, đột nhiên hô lên một tiếng: "Xe ngựa xa hoa quá đi mất."
Tôi mở mắt ra, vừa vặn thấy được hai chữ “Tần vương” xẹt qua, sau đó bình tĩnh cúi đầu không đáp.
Cuối cùng tôi vẫn bị người ta cản lại ở ranh giới địa phận Triều Châu.
Chiết phiến quen thuộc của Bùi Mân xuất hiện trước mắt, tôi giấu đi vẻ chán ghét trên mặt, hỏi hắn: "Công tử có chuyện gì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nhat-duoc-thai-tu/chuong-8.html.]
Hắn thở dài: "Tẩu tử, chúng ta giả vờ không quen biết thế này liệu có vui nữa không?"
"Kể từ lúc xe ta ngăn đón cũng đã điều tra rõ hành tung của người rồi, mặc dù tẩu tử đã đổi hộ tịch nhưng không thể lừa được ám vệ đâu."
Trường Sinh ngồi một bên khiếp sợ nắm vạt áo tôi. Bùi Mân trông thấy thì không nhịn được cười: "Hoàng huynh ở kinh thành khổ sở vì tẩu tử, kết quả người còn có tâm nuôi nam sủng đi du sơn ngoạn thủy. Chuyện này nếu để hoàng huynh biết còn không tức đến hộc m.á.u sao?"
Tôi quay đầu ra hiệu cho Trường Sinh mau chạy đi, mình thì xoay người ngồi trên ghế, cố gắng bình tĩnh thương lượng với hắn: "Ngài cũng bị biếm đến Triều Châu rồi, Tần vương điện hạ, chúng ta ai đi đường nấy, ngài xem như chưa từng gặp ta không được à? Dù muốn bán đứng ta hoặc dùng ta làm nhược điểm thì ngài được lợi gì? Ngôi hoàng đế đã định, chẳng lẽ ngài còn có thể tạo phản?"
"Tạo phản thì không cần." Hắn mỉm cười, "Chỉ là ta thấy hoàng huynh hiện giờ quá xuôi chèo mát mái, thật sự rất không vui nên muốn tìm chút phiền toái cho hắn làm thôi."
"À, ta quên nói với tẩu tử, ám vệ bên người ta là người của hoàng huynh cả đấy. Mỗi ngày bọn họ đều cử người gửi tin về kinh thành, tính toán thời gian, có lẽ hôm nay thư đã đến Dưỡng Cư Điện rồi."
Tôi nghe xong trực tiếp hất nguyên chén trà nóng vào mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ngươi bị điên rồi đúng không?"
Hắn chật vật lau nước trà, ý cười trên mặt vẫn không thay đổi: "Tẩu tử tức giận với ta cũng vô dụng, hiện giờ xung quanh xe ngựa đều là ám vệ, dù ta muốn để người đi, bọn họ cũng sẽ không cho phép đâu."
"Thiên hạ này nơi nào cũng là vương thổ, tẩu tử, người trốn không thoát được."
Hắn ta nói rất đúng.
Bùi Hành không biết tôi còn sống còn tốt, một khi biết rồi, với dục vọng chiếm hữu của hắn đương nhiên sẽ không để tôi rời đi.
Thiên hạ này nơi nào cũng là vương thổ, nếu hắn cố ý muốn tìm, tôi có thể chạy đi đâu?