Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:48:03
Lượt xem: 5
Chương 165. Nhìn lén 2
Chương 165: Nhìn lén 2
Lâm Uyển Lệ nhíu mày, bất chợt trong lòng thấp thỏm bất an, lẽ nào… Lâm Tô Diệp đã tìm cô ta gây sự rồi sao? Không đúng, Tiết Minh Dực qua đây kêu cô ta viết thư xin lỗi, sẽ không để Lâm Tô Diệp đi gây sự nữa cơ mà.
Vậy… có ý gì đây?
Cô ta cười bảo: “Chị, chị sao thế? Đừng dọa em sợ.”
Cô ta muốn khiến Lâm Tô Diệp và Lâm Uyển Tinh đánh nhau nhưng lại không nói với Lâm Tô Diệp biết là Lâm Uyển Tinh, cho nên cho dù thật sự có gì thì cũng không liên quan đến mình.
TBC
Lâm Uyển Tinh nhìn chằm chằm vào cô ta, trực tiếp lấy một lá thư nặc danh từ trong túi đó ra: “Tháng giêng năm nay cô tới nhà tôi, lúc tôi và anh rể cô nói chuyện trong phòng, khi ấy cô đang trốn bên ngoài cửa sổ nghe lén.”
“Chị, em không nghe lén!” Lâm Uyển Lệ sốt ruột.
Lâm Uyển Tinh: “Cô ở ngay bên ngoài cửa sổ, cô cho rằng tôi không biết sao, tôi còn nhìn thấy khăn quàng của cô thổi lên cây sồi xanh rồi đấy nhé!”
Mặt của Lâm Uyển Lệ lập tức trắng bệch, lẩm bẩm: “Em… em thật sự không nghe lén, em chỉ… chỉ… đi tìm khăn tay.”
Cô ta biết cái cớ này rất tệ nhưng lại không thể trực tiếp thừa nhận.
Lâm Uyển Tinh nhìn cô ta với vẻ thất vọng đến cực điểm, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại cực lạnh lùng: “Uyển Lệ, từ nhỏ tôi đã thương cô, tôi ở lại thành phố còn cô phải về quê, tôi không thể khuyên được bà kế giữ cô lại, tôi thấy áy náy với cô cho nên mới bù đắp cho cô khắp nơi, nhưng cô… tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?”
Mặt của Lâm Uyển Lệ lại đỏ gay, giảo biện: “Em… em chỉ nghe chị và anh rể cãi nhau một chút mà thôi, em cũng không làm gì cả, em xin thề!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-165.html.]
Lâm Uyển Tinh cười lạnh, “bộp” một cái ném thư lên bàn: “Cô không làm?”
Lâm Uyển Lệ nhìn kỹ lá thư nặc danh đó, kích động đến mức lập tức nhảy bật dậy: “Á, cái này, em cũng nhận được một lá!”
Lâm Uyển Tinh nghiêm nghị: “Cô đừng giả bộ, đây là thư cô viết!”
Lâm Uyển Lệ thề thốt phủ nhận: “Không phải em! Là em thì thiên lôi đánh chết!”
Cô ta chỉ vào thể chữ biểu ngữ này: “Sao em có thể viết loại này được? Em cũng nhận được một lá, nói Liên Thắng Lợi có nhân tình muốn ly hôn với em, em cũng muốn biết là ai viết gửi cho em đây.”
Bây giờ cô ta đang nghi ngờ có phải là Lâm Tô Diệp hay không?
Lâm Uyển Tinh vừa nhìn sắc mặt của cô ta cũng đủ biết cô ta có nói dối hay không, rất dễ nhận thấy Lâm Uyển Lệ đang nói dối. Đứa em gái này từ nhỏ đã không thông minh nhưng lại luôn tự cho rằng mình thông minh, trên mặt mang đầy nét ngu xuẩn, còn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
Lâm Uyển Lệ không muốn để Lâm Uyển Tinh biết chuyện mình đã xúi giục Lâm Tô Diệp tìm cô ta đánh nhau, càng không muốn Lâm Uyển Tinh biết chuyện Tiết Minh Dực tới tìm cô ta và Liên Thắng Lợi viết thư nhận tội, hiển nhiên cô ta sẽ chột dạ, bị Lâm Uyển Tinh nhìn thấu ngay lập tức.
Lâm Uyển Lệ thề thốt không phải mình, mình cũng là người bị hại cơ mà.
Hiển nhiên Lâm Uyển Tinh chẳng tin nhưng xưa nay cô ta ôn hòa bình tĩnh, chưa bao giờ từng cãi nhau ỏm tỏi với người ta, càng không giỏi trở mặt đánh nhau với người ta, hơn nữa có đánh nhau cô ta cũng không phải đối thủ của Lâm Uyển Lệ.
Lúc nhỏ cô ta và Lâm Uyển Lệ ở chung, tuy rằng cô ta là chị nhưng sinh ra đã yếu ớt và thấp bé hơn em gái Uyển Lệ một chút, đánh nhau không phải đối thủ, sau này cô ta đi con đường chị em tình thâm, lại nghiền áp Lâm Uyển Lệ từ những phương diện như trí tuệ cảm xúc, thành tích học tập và cách đối nhân xử thế, khiến Lâm Uyển Lệ nghe lời cô ta.
Cô ta biết Lâm Uyển Lệ ghen tỵ với mình, cô ta cũng chán ghét đứa em gái ngu si này cho nên lúc đầu cô ta mới mập mờ ám thị cho bà kế biết Lâm Uyển Lệ ngu như vậy, ở lại khu tập thể quân khu sau này lớn lên chắc chắn sẽ dụ dỗ mấy đứa trẻ nhà thủ trưởng đó, lỡ như rước tới một vài tin đồn xấu chắc chắn sẽ liên lụy tới chú út.
Bà kế đưa ngay Lâm Uyển Lệ về quê, chỉ giữ lại Lâm Uyển Tinh điềm đạm nho nhã ngoan ngoãn, thích đọc sách làm bài tập này.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của cô ta nhìn Lâm Uyển Lệ đã thành khinh miệt và căm hận, không ngờ đồ ngu này lại viết thư nặc danh sỉ nhục mình, cho rằng mình không đoán được sao? Rõ ràng chính là cô ta, ngay cả đoán cũng khỏi cần đoán!
Cô ta không đánh Lâm Uyển Lệ lại càng không mắng, thậm chí cũng sẽ không trở mặt, cô ta chỉ cần mở to mắt nhìn Lâm Uyển Lệ sống một đời thê thảm thế nào mà thôi.