Xuyên Không Nữ Chính Quyết Định Đổi Chồng Cải Mệnh - Chương 186
Cập nhật lúc: 2024-11-02 21:53:40
Lượt xem: 5
Chương 186. Viết thư tố cáo 1
TBC
Chương 186: Viết thư tố cáo 1
Dương Thúy Hoa thấy cô cứ nhất định đòi đưa tiền mới bảo: “Chị dâu đừng như thế, lát nữa tôi đưa vải qua cho cô, cô giúp tôi may cái áo ngắn mùa hè, phải là cổ trái táo đấy nhé, chính là hình tròn ấy, trong huyện đang rất lưu hành.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Được chứ, rất đơn giản, không lấy tiền công của cô.”
Dương Thúy Hoa lại nói cũng tặng nốt hai túi phân hóa học cho cô.
Lâm Tô Diệp có hơi ngại: “Cái này thật sự không dễ kiếm đâu.”
Dương Thúy Hoa: “Người khác không dễ kiếm nhưng tôi ở hợp tác xã còn không dễ sao? Cái này cô dỡ ra cũng có thể làm áo choàng ngắn mặc, hai cái túi ít nhất có thể làm hai cái.”
Đây là phân hóa học do Nhật sản xuất, một mặt in Nhật Bản, một mặt in phân hóa học, bên dưới còn có một hàng chữ nhỏ, ghi là công ty cổ phần gì đó, Lâm Tô Diệp không nhận ra.
Thời buổi này chỉ có cán bộ đại đội mới có thể mặc túi phân hóa học còn các xã viên bình thường không có điều kiện đó.
Các xã viên còn nói đùa, bảo “cán bộ lớn sản xuất mặc vải phân hóa học, trước là Nhật Bản sau là phân u-rê.” Mọi người đều vô cùng ngưỡng mộ.
Lâm Tô Diệp thấy cô ta không chịu lấy tiền: “Hai cái túi tôi làm hai cái áo, cô một cái, cô út nhà tôi một cái được không?”
Dương Thúy Hoa lại không chịu mặc, mặc lên người có in chữ phân urê xấu c.h.ế.t đi được nhưng lại không dám nói, tránh cho Lâm Tô Diệp không vui, cô ta đành bảo: “Tôi không lấy, cô và Minh Xuân mặc đi.”
Cô lớn lên ưa nhìn mặc bao bố cũng đẹp, còn tôi cũng không dám mặc.
Rất nhanh cô ta đã về nhà lấy một xấp vải sợi tổng hợp qua đây kêu Lâm Tô Diệp may áo ngắn cho cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/xuyen-khong-nu-chinh-quyet-dinh-doi-chong-cai-menh/chuong-186.html.]
Lâm Tô Diệp đo kích cỡ cho cô ta, kiến nghị: “Thúy Hoa, cô mặt tròn đừng làm cổ tròn, làm cổ đuôi én đi.”
Cổ đuôi én nhọn thoạt nhìn có hiệu quả kéo dài mặt và cổ.
Dương Thúy Hoa mặt tròn cổ ngắn, mặc cổ tròn quả thật không thuận mắt.
Dương Thúy Hoa rất tin tưởng vào thẩm mỹ của Lâm Tô Diệp, dù sao cô út và hai bé trai ăn mặc đều rất ưa nhìn nên cô ta đồng ý ngay.
Thời gian đã không còn sớm nữa, cô ta tạm biệt trước rồi đạp xe về nhà.
Dương Thúy Hoa vừa đi bà Tiết liếc mắt nhìn đống vải đó đã xỉa xói Lâm Tô Diệp: “Cô xem Dương Thúy Hoa người ta hào phóng bao nhiêu, nhìn cô xem, một hào cũng không chịu nhả.”
Lâm Tô Diệp: “Đúng đó, cô ta hào phóng, vốn định làm con dâu mẹ đó. Nếu cô ta là con dâu mẹ thì bây giờ bữa nào mẹ cũng được ăn ngon mặc đẹp theo hợp tác xã tiêu thụ rồi.”
Bà Tiết đáp một cách nghiêm túc: “Đáng tiếc cô ta lớn lên không được, vô ích thôi, Minh Dực không nhìn trúng.” Cuối cùng còn nhấn mạnh thêm một lần: “Cô thật sự chiếm được lời từ cái mặt đẹp đó, thật biết đầu thai.”
Cũng không trách con trai bằng lòng mà bà ta cũng vui vẻ nhìn mỗi ngày, cảm thấy nhìn gương mặt ưa nhìn này người cũng thoải mái hơn, có thể sống thêm vài năm. Dù sao vẫn ưa nhìn hơn bản mặt khổ qua đó của vợ thằng cả và bản mặt quỷ c.h.ế.t đói đó của vợ thằng ba gấp mười nghìn lần!
Buổi tối đợi Toa Toa ngủ rồi, Lâm Tô Diệp lại thắp đèn dầu ngồi trên giường đất điểm lại chuyện đánh nhau với Lâm Uyển Tinh hôm nay, xem mình có chỗ nào làm không đúng không, có chỗ nào còn có thể sửa đổi, đợi lần sau cãi nhau với người ta sẽ hữu dụng hơn.
Cô cảm thấy trình độ văn hóa của mình thấp lại không đủ thông minh, không thể lợi hại giống như ngươi ta nên phải học hỏi thật nhiều.
Bình thường cãi nhau với người ta đều sẽ ghi lại khuyết điểm và ưu điểm xuống, nghe người khác cãi nhau cũng lén học một chút xem người ta cãi thắng thế nào.
Cô lấy quyển sổ nhỏ chuyên tính toán của mình ra lật xem, bên trên ghi lại chuyện cãi nhau với Lâm Uyển Lệ, Trương Mật Mật, Dương Thúy Hoa và Hồ Quế Châu, đều là viết phản ứng của đối phương và cảm giác của mình xuống. Trước đây Hồ Quế Châu bị cô liệt vào hạng nhất nguy hiểm, bây giờ đã giảm xuống không có cảm giác gì, về phần Dương Thúy Hoa đã thành bạn bè.
Lúc này Lâm Uyển Tinh lại vinh dự thăng lên ngai vàng hạng nhất, bị Lâm Tô Diệp ghi lại trên quyển vở một cách rất chi tiết.
Một vài từ như nợ tiền không trả, quái đản, thích khoe khoang, giả thanh cao bị cô ấn lên, đồng thời còn ghi lại trọng điểm: Người này cần thể diện trước mặt người khác, không thể chịu được bị người khác nói nhân phẩm của mình không tốt.
Viết một lúc cô lại lo lắng Lâm Uyển Tinh về bộ đội sẽ cáo trạng cho Tiết Minh Dực. Lỡ như cô ta nói mình không quan tâm cô ta vừa mới mất chồng, ép cô ta trả tiền, bắt nạt cô ta, vậy không phải là sỉ nhục mình hay sao?